Bé Hồng Vân, lớp 6, 12 tuổi, học hành xuất sắc. Cháu ngoan hiền, đạo đức, đơn sơ trong sáng và hồn nhiên với bạn bè. Cháu là con thứ 3 trong gđ có 4 chị em.
Gia đình trước đó thuê nhà ở và khi bệnh của cháu Hồng Vân trầm trọng, phải cưa mất 1 chân, thì chủ nhà tin dị đoan rằng sợ lỡ cháu chết trong nhà thì họ làm ăn lụn bại. Cho nên họ đã không cho nhà cháu Hồng Vân ở nữa.
Gia đình cháu phải nhờ anh em trong dòng họ giúp đỡ để mua đất xây cất 1 căn nhà mới khá khang trang, đưa cháu Hồng Vân cũng như các cháu khác về ở.
Mọi người đã đến thăm cháu khi cháu trong cơn đau. Bệnh ung thư xương trong giai đoạn cuối, nhất là sau khi cháu bị cưa 1 chân tới bẹn, lũ vi trùng không tha mà còn tấn công tới tấp khắp cả thân thể bé bỏng của cháu.
Mỗi lần lên cơn đau cùng cực, ba của cháu phải dùng 2 tay xoa bóp thật mạnh để cháu dịu bớt cơn đau.
Mặc dù rất đau đớn nhưng cháu vẫn luôn mỉm cười và trò chuyện với mọi người với ánh mắt thơ ngây dịu hiền.
Kể từ lúc đó trở về trước, gia đình của cháu Hồng Vân hoàn toàn không tin vào Đạo nào cả. Nhưng sau 2 ngày, mọi người nhắc bảo nhau chuyên chăm cầu nguyện theo lời Đức Mẹ dạy: "Nếu các con cầu nguyện thì băng giá trong lòng các con sẽ tan biến...".
Quả thật, sáng ngày 13/10, ngày mà thiên hạ cho là xui xẻo, thì con cái của Mẹ vì niềm tin vào Mẹ mà lại gặp may. Sau 30 phút mọi người thăm hỏi thì ba của cháu Hồng Vân đã ngỏ ý chấp thuận cho con của ông ta theo Đạo.
Và đúng như thế, cháu được sốt sắng đón nhận BT Rửa Tội với sự tham dự trang nghiêm của mọi người; cháu mang tên thánh là MARIA, nghĩa là được Chúa yêu mến.
Sau 1 thời gian được làm con của Chúa và Mẹ Maria, ngày 05/11/2006, cháu Hồng Vân đã theo mây trắng nhẹ "bay" lên trời.
Cha chủ tế cùng mọi người trang nghiêm cử hành Lễ an táng và đưa tiễn cháu tới nơi an nghỉ cuối cùng trong sự tiếc thương của gđ, bạn bè (đem truyện tranh Đô-rê-môn đặt lên phần mộ của cháu và khóc thương) và mọi người!
Kể từ sau khi cháu Hồng Vân từ giã cõi đời này, ba mẹ của cháu Hồng Vân rất siêng năng đến Nhà Thờ và cho em gái (Hoa) của cháu Hồng Vân học giáo lý. Có lần cháu Hoa tâm sự rằng muốn học giáo lý để theo Đạo để sau khi chết thì được lên Thiên đàng được gặp lại chị Hồng Vân.
Gia đình đã lập riêng 1 bàn thờ cho cháu Hồng Vân giống như những gđ Công Giáo khác. Hàng năm vào dịp lễ giỗ, mọi người đều nhớ và đến gđ của cháu để thắp nén nhang và đọc kinh cầu nguyện cho cháu Hồng Vân.
Thật sự với tấm lòng yêu thương cầu thay nguyện giúp của Mẹ Maria, thì mọi việc đều có thể xảy ra. Chúng con xin cảm tạ Thiên Chúa và cảm ơn Mẹ Maria muôn đời!
ƠN LÀNH 2:
Cô Trâm A. (giảng viên trường ĐH Nha Trang) đã lập gđ từ 9/2000. Sau đó vài tháng cô có "tin vui", nhưng không may vì bị sẩy thai. Vì thể trạng không khỏe, công việc lại nhiều, nên sau 2 năm cô mới có ý định có con lại. Hai vợ chồng cô đi khám bác sĩ và thấy không có gì nghiêm trọng.
Thế nhưng sau nhiều năm ròng rã đợi chờ, cô không thấy gì cả. Cô và gđ rất lo vì tuổi của 2 vợ chồng cô khá lớn.
Dù vậy, cô vẫn tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa về việc cô có con hay không, vì vậy cô vẫn âm thầm cầu nguyện và nhờ các Cha cũng như các Sơ hiệp lời cầu nguyện. Có lần cô được mời gọi chạy đến cầu xin cùng Mẹ Mễ - Du cộng với sự hiệp thông cầu nguyện từ phía mọi người.
Khoảng 2 tháng sau, vào dịp Tết Âm Lịch, 29/01/2006, cô đã có tin vui - cô có thai. Một niềm vui tràn ngập trong gđ và trào dâng nơi bản thân cô không thể nào kể xiết.
Quả thật, Thiên Chúa đã chấp nhận lời cầu bầu của Mẹ Mễ - Du đã ban cho cô 1 món quà vô giá. Cô hết tâm tình cảm tạ Thiên Chúa và Mẹ Maria.
Hiện giờ, cô có 1 bé gái 3 tuổi, khỏe mạnh, khôn ngoan, và đặc biệt nhận thức về Đạo Công giáo rất sớm. Hàng ngày, cháu thích theo mẹ đến Nhà thờ Bắc Thành hay Phước Hải để tham dự Thánh Lễ.
Cháu có thói quen cúi đầu chào các tượng Thánh trong và ngoài Nhà Thờ.
Cháu đã thuộc vài kinh như: Lạy Cha, Kính Mừng, và Sáng Danh; cũng như thích nghe nhạc thánh ca.
Cô Trâm A. luôn tri ân và muôn đời ghi tạc hồng ân mà Thiên Chúa đã ban cho gđ cô qua Mẹ Mễ - Du!
ƠN LÀNH 3:
Maria Nguyễn Thị Thanh Thiên, 30 tuổi, sau 4 lần siêu âm tại bệnh viện Hùng Vương Sài Gòn; bác sĩ cho biết em có 1 khối u nằm ngang cổ tử cung và đang lớn dần với em bé.
Lần thứ nhất mang thai, em đã bị hư 1 em bé lúc được 8 tháng tuổi. Lần này có thể hư nữa vì khối u lớn cùng lúc với em bé và sẽ đẩy em bé ra ngoài. Hoặc để cả 2 lớn lên thì khi sinh phải mổ, nhưng phải vào Sài Gòn theo dõi trước 1 tháng.
Bác sĩ cấm không được làm nặng và đi đứng nhiều, nhưng vì công việc nên em ấy không thể làm theo lời bác sĩ dặn được.
Đầu tháng 2/2007, em đến dự Thánh Lễ và ngỏ ý nhờ mọi người hiệp lời cầu nguyện lên cùng Đức Mẹ.
Đêm 3/3/2007, nơi nhà quê thanh vắng, xung quanh bà con đã ngủ, T. Thiên và người thân cùng nhau quỳ dưới chân Đức Mẹ để lần hạt Mân côi. Mọi người đã cầu xin Mẹ ban ơn lành và đoái thương đến gđ họ.
"Nếu đẹp lòng Chúa thì xin Mẹ cầu bầu cùng Chúa cho con gái Thanh Thiên khỏi mổ, vì gđ không có tiền, vào Sài Gòn xa xôi và không quen biết ai trong đó. Còn nếu Chúa Mẹ muốn cho con gái mổ, thì xin vâng theo thánh ý Chúa. Xin Mẹ cứu giúp gđ.", lời nguyện của người mẹ ruột.
Sau đó, gđ đã được mọi người giúp đỡ 1 nơi yên tĩnh để ở tạm trong Sài Gòn 1 tháng mà không tốn tiền thuê nhà.
18/3/2007 đúng 8 tháng mang bầu, áp Lễ thánh Giuse, Thanh Thiên được tái khám lần chót. Chị ta đã vui mừng reo lên đến mẹ của mình:"Má ơi! Cái u đã biến mất rồi! Bác sĩ siêu âm 3 chiều, có thu đĩa, con sẽ đem về chiếu cho coi.
Bác sĩ rà đi rà lại nhiều lần rất lâu. Ông đã không hiểu chuyện gì đã xảy ra nơi con. Cuối cùng bác sĩ quyết định ký giấy không mổ, và cho con trở về Nha Trang chờ ngày sinh nở bình thường."
1/4/2007, người mẹ và Thanh Thiên đến dự Lễ tạ ơn, cầu nguyện cùng Đức Mẹ cho được sinh nở bình an. Sau đó gđ chia sẻ chuyện vui kỳ lạ về khối u đã biến mất trong cơ thể của Thanh Thiên cho mọi người nghe.
5/5/2007 là thứ 7 đầu tiên của tháng hoa kính Mẹ. Vì có bảo hiểm xã hội nên Thanh Thiên được sinh tại phòng khám Hồng Bàng Nha Trang.
Nhưng lại có chuyện bất ngờ không hay, bác sĩ xem hồ sơ và sợ hãi la lên: "Khối u lớn trở lại! Chuyển gấp lên BV tỉnh."
Sau khi BV tỉnh siêu âm lại lần chót và họ tuyên bố không có khối u. Thế là T.Thiên sinh nở bình thường. Bác sĩ khen em sinh giỏi, không cần chích mũi thuốc nào. Em bé chào đời cách lạ lùng, không tiếng khóc mà chỉ mỉm cười.
Để ghi nhớ ơn lành của Chúa ban qua Mẹ Maria và thánh cả Giuse, cháu bé được đặt tên là Giuse Maria Thiên Phúc.
Gđ đã cúi đầu tạ ơn Mẹ và nhớ lại 1 sứ điệp của Mẹ: "Các con hãy cầu nguyện. Phần Mẹ, Mẹ là Mẹ các con, Mẹ sẽ lo cho các con tất cả. Hãy giao phó cho Mẹ tất cả, rồi vui vẻ mà sống."
ƠN LÀNH 4:
Anh Lê Văn Bình vốn là 1 người Công giáo đã bỏ Đạo lâu năm, 16 năm anh không xưng tội rước lễ cũng như không bước chân đến Nhà thờ.
Anh Bình và cả nhà anh, từ ông bố đến anh, chị, em đều bỏ Đạo từ sau giải phóng. Bình hiện đang sống với 1 người vợ Việt gốc Hoa (chị Bùi Thị Bạch Huệ) có nhan sắc và 2 đứa con trai kháu khỉnh.
Hiện nay, anh đã trở về với Chúa. Một hôm, anh được người bạn rủ đến cầu nguyện cùng Mẹ Mễ-Du. Anh đã nghe những sứ điệp đầy yêu thương của Mẹ kêu gọi, van nài, hãy hoán cải trở về với tình yêu của Chúa để được sống trong bình an; và trên hết, được sự sống vĩnh cửu.
Anh ta vô cùng xúc động! Từ đó, anh thường xuyên tham dự những giờ cầu nguyện và chia sẻ những ưu tư.
Tuy nhiên sau đó, những khó khăn trắc trở đã xảy ra. Người vợ nghi anh ta có bồ nhí nên cứ mỗi tuần thì có 1 buổi tối anh ta đi ra ngoài.
Cô ta bắt đầu theo dõi và nhận ra chồng mình đã trở lại Đạo và cứ đến cầu nguyện cùng Đức Mẹ Mễ-Du; thế là chị ta đã ra 2 điều kiện để bắt ép chồng của mình (anh Bình) phải lựa chọn duy nhất 1 điều:
1. Theo Chúa và Mẹ của anh thì ly dị.
2. Chọn vợ con thì dứt khoát phải bỏ Đạo.
Anh Bình đã đau khổ nhiều nhưng biết chạy đến cùng Đức Mẹ Mễ-Du; anh ôm chân Mẹ và xin ơn can đảm để Thiên Chúa định đoạt/quyết định.
Anh đã gặp nhiều khó khăn trong gia đình mà lại còn gặp phải những khó khăn về việc được xác minh là người đã từng có Đạo. Nhưng cuối cùng cũng được Cha xứ tìm ra bằng chứng: anh từng là người Công Giáo.
Ngày 27/12/2006, vợ chồng anh (Bình, Huệ) đã cùng nhau đến nhà nguyện DCCT Nha Trang để chịu phép chuẩn.
Sau 1 thời gian cùng chồng đến cầu nguyện với Mẹ Mễ-Du, chị ta cùng 2 đứa con đã xin học giáo lý Công Giáo.
Áp Lễ Phục Sinh tối 15/4/2006, chị và 2 cháu đã lãnh nhận BT Rửa tội để được làm con Chúa.
Ngay trước ngày Lễ tối hôm đó, Đức Mẹ đã ban cho gđ anh chị 1 món quà đặc biệt: bố chồng của chị Huệ (bố ruột của anh Bình) cũng được ơn hoán cải sau mấy chục năm không xưng tội rước Lễ.
Ôi tình thương của Chúa thật kỳ diệu vô bờ bến! Kể từ đó trở đi, gđ anh chị ngập tràn hạnh phúc và an bình vì luôn có Chúa và Mẹ đồng hành. Giờ đây, những đứa con trong gđ ấy trở nên ngoan hiền trong Chúa...
ƠN LÀNH 5:
Ngày 19/8/2005, mấy anh chị ghé thăm anh Nguyễn Đăng Khoa, người Phật Giáo, 34 tuổi, bị bệnh rất nặng vì bị té xe lăn gãy sống cổ, liệt toàn thân, vôi hóa và lở loét khắp lưng. Bệnh viện Sài Gòn đã chê và trả về cách đây 3 tuần. Bác sĩ cho biết anh Khoa sẽ không sống quá 3 tháng. Gia đình đã chuẩn bị hậu sự cho Khoa để mong cho anh "đi" bình an và không đau đớn.
Nhìn anh Khoa nằm trên giường bất động, tay chân khô đét, co quắp, hôi hám như 1 tử thi, mọi người se sắt lòng và không cầm được nước mắt. Mọi người đã giới thiệu với mẹ của anh Khoa rằng mọi người có Đạo và xin phép gia đình để cầu nguyện lên Mẹ Maria phù hộ cho anh Khoa.
Lòng của bà mẹ bình an và ánh mắt trở nên sáng niềm tin vào sự phù hộ của Mẹ Maria. Bà ta hỏi thăm cách đơn sơ về Đạo Công Giáo, về Đức Mẹ Maria. Bà ta đã thể hiện niềm hy vọng và mong mọi người hiệp chung lời nguyện cho anh Khoa được chữa lành. Bà đã nghe nhiều người đã từng bị bệnh nặng chia sẻ về bao ơn chữa lành bệnh tật của Mẹ Maria.
Mọi người đã trở về nhà và lòng đầy hân hoan, chuyên cần cầu nguyện cùng với những hy sinh để nguyện xin Đức Mẹ cứu vớt cho anh Khoa đang trong cơn bệnh nặng.
Mẹ của anh Khoa có lần tham dự cầu nguyện cùng mọi người và thành tâm thốt lên rằng: "Nếu Đức Mẹ Maria cứu nó, cho nó ngồi lên được, con sẽ cho nó theo Đạo và để nó làm những việc thiện..."
Ngày 12/9, sau cơn cấp cứu ở bệnh viện Khánh Hòa trở về, anh Khoa ra máu nhiều ở vết thương bên hông trông rất đuối sức và cận kề cái chết. Lúc ấy, anh Khoa đã chấp nhận theo Đạo trước sự chứng kiến của mẹ anh và mọi người. Trong cơn nguy kịch, anh Khoa đã được rửa tội và lấy tên thánh là Phaolô; trong nước mắt, mọi người cùng nhau cất tiếng hát tạ ơn Chúa.
Sau khi anh Khoa theo Đạo được 1 tuần thì 2 cánh tay của anh bắt đầu cử động và gượng ngồi dậy được. Kể từ sau đó, anh khỏe hẳn lên và những vết thương sau lưng cũng dần dần lành lặn.
Tình thương của Chúa và Mẹ Maria thật kỳ diệu Với niềm tin thì đây là phép lạ, là hồng ân mà Thiên Chúa ban cho gđ và cho chính anh Khoa qua Mẹ Maria.
Đến nay đã gần 5 năm nhưng anh Khoa vẫn sống; nhưng Chúa vẫn trao thánh giá cho anh, anh chưa đi lại bình thường như mọi người.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng cho bằng anh Khoa đã cậy tin phó thác hoàn toàn vào lòng thương xót của Thiên Chúa và Mẹ Maria qua những hy sinh, cầu nguyện và năng lãnh nhận Mình Thánh Chúa.
ƠN LÀNH 6:
"Trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì 1 người tội lỗi ăn năn sám hối." (Lc. 15, 6-7)
Ông Nguyễn Túc, sinh 1927, xuất thân trong gđ Phật giáo tại Ninh Hòa. Vợ ông là người Công Giáo gốc. Năm 1955, ông Túc lấy vợ, theo Đạo và chọn tên Thánh là Phaolô.
Sau 1 thời gian chung sống bên nhau, không biết lý do gì mà ông Túc đã ly dị vợ mình. Ông sống ở Miền Tây và gặp người đàn bà khác. Họ sống với nhau nhưng không có con cái.
Khi tuổi già đến, ông muốn quay lại với vợ con trước nhưng không thể được; ông đành nương thân chốn cửa Phật và tu với pháp danh Giác Chiếu. Kể từ đó, ông đi thuyết giảng tại các chùa ở Miền Tây và gần biên giới Campuchia. Năm 2002, ông trở lại quê nhà và làm trụ trì tại chùa Linh Bửu, xã Ninh Phụng.
Mỗi lần hành hương viếng Đức Mẹ Lavang, người con của ông Túc đều đứng trước Thánh tượng Đức Mẹ mà tha thiết cầu nguyện rằng: "Mẹ ơi, con xin Mẹ cho ba con được ơn trở lại trong giờ sau hết!"; và đọc dâng 1 kinh Kính mừng xin Đức Mẹ gìn giữ, cho ông Túc ơn trở lại Đạo Công Giáo.
Năm 2003, ông Túc đồng ý quay về sống chung với người vợ trước và con cái; nhưng sau đó, ông lại ra đi vì lý do rằng không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người.
Với sự giúp đỡ của 1 số người, ông đến Ninh Tân và xây "cốc" trên núi và ở lại đó. Cuối 2006, ông bị bệnh tai biến và ung thư tuyến tiền liệt. Ông được chuyển đến bv tỉnh Khánh Hòa và được mọi người hiệp ý cầu nguyện xin Mẹ MễDu ban ơn cho ông trở lại.
Trong lúc nguy kịch tại bv thì Cha và mọi người ghé thăm an ủi. Dù ông Túc không thể nói được, nhưng ông rất tỉnh táo và ra hiệu muốn được xưng tội, lãnh nhận Mình Thánh Chúa cũng như các phép sau cùng.
Vậy là sau hơn 40 năm xa Chúa, xa Giáo Hội, ông Phaolô Nguyễn Túc đã được Đức Mẹ MễDu dẫn đường quay về cùng Thiên Chúa và về với Giáo Hội như người con hoang trở về cùng người Cha Nhân Lành thân yêu của mình (theo Tin Mừng Luca 15 - dụ ngôn Người Cha nhân lành...).
Trong cơn nguy kịch của bệnh tật - phải nằm liệt giường, ông Túc được ơn phúc ôm Thánh tượng Đức Mẹ MễDu vào lòng và hôn Mẹ; nước mắt ông chảy đều trên má như thể hiện lòng ăn năn sám hối và nỗi niềm chan chứa hạnh phúc vì được Mẹ thứ tha và hiện diện ngay bên ông.
Mọi người vẫn trong tinh thần liên tục cầu nguyện cho ông; và Thiên Chúa đầy lòng xót thương đã gọi ông Phaolô Nguyễn Túc vào 19/03 (BM Thánh Cả Giuse - bạn Đức Trinh Nữ Maria) như lòng ông mong mỏi.
Chúng con xin tạ ơn Thiên Chúa và cảm ơn Mẹ Maria vì lòng thương xót và bao dung, mà đã thứ tha bao lầm lỗi của ông Phaolô Nguyễn Túc cũng như của chúng con, đã nhận lời khấn xin tha thiết của chúng con - là những đứa con yếu đuối dại khờ trở thành những khí cụ đem đến cho tha nhân sự bình an và tình yêu thương vô vị lợi. Amen.
ƠN LÀNH 7:
Maria Thảo, 22 tuổi được ơn cứu sống. Độ trung tuần tháng 03/2006, những anh chị em thường cầu nguyện với Đức Mẹ Mễ Du cho mọi người, nhất là cho những người bệnh tật trong đó có bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS; họ đã đến thăm em Thảo bị nhiễm bệnh nói trên từ chồng của em, em chỉ còn da bọc xương, ghẻ chóc đầy người, đang nằm thở oxy. Chồng của em đã tự tử và để lại đứa con gái bé bỏng.
Thảo bị nhiễm bệnh giai đoạn cuối, mất sức đề kháng nên vi trùng lao thừa cơ tấn công, em được mẹ ruột đưa vào bệnh viện lao trong tình trạng gần như chết. Mọi người nhờ vào ơn Mẹ Mễ Du, đã không ngần ngại tiếp xúc và động viên em cũng như gia đình. Cầu nguyện cùng Đức Mẹ ban ơn gìn giữ, chữa lành và cứu rỗi phần hồn em Thảo trong những giây phút cuối.
Sáng 07/05/2006, trong tình trạng hấp hối nguy tử, em đã nhận Bí tích Rửa tội để làm con Chúa, được nhận Mình Thánh Chúa là của ăn đàng từ vị Linh mục. Lúc em hấp hối thì không có bất kì đội ngũ y tế nào trong bệnh viện (họ cho rằng lúc bệnh nhân hấp hối là nguy hiểm nhất); chỉ có mẹ của em Thảo, các anh chị thường cầu nguyện và vị Linh mục ghé thăm.
Có lẽ Chúa muốn khích lệ cho đoàn con sống đời phục vụ nên Ngài đã dùng Đức Mẹ Mễ Du làm nên phép lạ tuyệt vời - em Thảo đã được Thiên Chúa cứu sống! Một bệnh nhân AIDS như em Thảo, phổi đã nát, mọi bộ phận trong cơ thể nhất là hệ hô hấp (theo nhận định của bác sĩ là "hư hết"). Bác sĩ Tuấn, phó giám đốc bệnh viện lao phổi trong thời điểm đó, cho biết căn bệnh nghiêm trọng của em Thảo không thể cứu được; nhưng em lại được khỏe mạnh và y học không thể nào giải thích được!
Tại sao như vậy? Chỉ có niềm tin mới có thể giải thích được điều này: chính Thiên Chúa đã làm phép lạ này, đã cứu sống em Thảo khỏi thần chết; để nhắn nhủ cá nhân em Thảo và tất cả mọi người chúng ta phải biết cậy trông, phó thác và luôn cầu xin Chúa ban ơn gìn giữ qua Mẹ Maria (có lời Thánh vịnh rằng: "Kêu đến Ta là Ta đáp lại. Lúc gian truân có Ta ở kề bên.").
Chúng ta xác tín rằng: phép lạ Thánh Thể đã hiện hữu nơi cuộc đời em Thảo. Em Thảo đã tâm sự và kể rằng: "trong lúc hấp hối thì ngực nặng như đá đè, hơi lạnh toát ra từ dưới chân lên, em phải thở từng cơn đứt đoạn, muốn nhờ ai đó lấy đờm dãi ra khỏi cuống họng giúp em, nhưng nói không lên lời. Chính lúc ông Cha (vị Linh mục) cho con ăn chút bánh (Mình Thánh Chúa) gì đó mà khi con cố gắng nuốt xuống thì con thấy ngực nhẹ hẳn và nuốt đến đâu thì con thấy hơi thở nhẹ nhàng thông thoáng đến đó. Đờm dãi con đi đâu mất hết!"
Ước mơ của em là được nhìn căn nhà mới mà Vinpearl Land đã đền bù cho gia đình em rồi có "ra đi" cũng vui lòng. Em xin được xuất viện về nhà. Chỉ hơn 3 tháng sau, sức khỏe của em đã phục hồi không ngờ. Đi tái khám thì bác sĩ đã cho biết phổi của em đã lành hẳn. Bệnh AIDS tạm ngưng không phát triển nữa (em vẫn phải uống thuốc AIDS đều). Em lên gần cả chục kg. Trông rất đẹp gái! Nhìn em bây giờ không ai có thể tưởng tượng cách đây mấy năm em chỉ là 1 thây ma nằm chờ chết!
Tình thương của Thiên Chúa không dừng lại ở đó. Đã thương thì thương cho trót! Sau đó chỉ 1 năm, cả nhà em Thảo (gồm ba, má, em út và ông ngoại của em) đã quyết định theo Đạo, họ được làm con cái Chúa, con của Đức Mẹ Maria với niềm tin đơn sơ, chất phác nhưng kiên vững.
Ai có dịp đi trên con đường Trần Phú mới (từ Hòn Sện đến Nhà thờ Ba Làng) có lẽ sẽ thấy em Maria Thảo cùng với gia đình đi dự Thánh Lễ vào mỗi chiều Chúa Nhật. Hiện nay, gia đình em đã tham dự vào Giáo xứ Ba Làng.
ƠN LÀNH 8:
Têrêsa Nguyễn Thị Lợi (bệnh nhân HIV/AIDS).
"Hôm nay con muốn sống một ngày như Mẹ đã sống.
Hôm nay con muốn đi con đường Mẹ đã đi qua.
Mẹ sống là phục vụ, Mẹ đi để trao Giêsu..."
Đó là bài hát anh chị em trong nhóm cầu nguyện hay hát để động viên nhau, nhắc nhở nhau để noi gương Mẹ lên đường đến với tha nhân với tất cả tấm lòng yêu thương của con cái Chúa, không phân biệt cũng chẳng từ nan.
Mọi người luôn xác tín rằng: có Chúa và Mẹ cùng đồng hành, chúng ta mới đạt được những thành quả như hôm nay. Một trong những thành quả đó là: chị Têrêsa Nguyễn Thị Lợi.
Trong khoảng đầu tháng 4 năm 2006, cứ vào mỗi buổi chiều Chủ Nhật một số anh chị ghé thăm, động viên, an ủi và phát quà cho các bệnh nhân.
Những lần thăm hỏi ấy, các anh chị đã gặp được chị Lợi, 31 tuổi, quê ở An Giang, đã có chồng và 1 cô con gái khoảng 12 tuổi. Chị bị nhiễm HIV vì tiêm chích ma túy.
Vào lúc đó, chị Lợi đã rất xúc động trước sự viếng thăm, chị chia sẻ rằng: "Cháu rất thắc mắc và xúc động khi thấy việc làm của các cô chú. Cô chú không phải bà con ruột thịt với cháu và những bệnh nhân tại đây, nhưng lại hăng say chẳng từ nan làm những việc cháu nhờ vả. Cháu mang trong mình bệnh Siđa nên ai cũng sợ, ai cũng xa lánh, nhưng cô chú lại không như thế. Tại sao vậy hở cô chú?"
Mọi người chỉ cười và nói rằng: "Vì cô chú tin Chúa. Cô chú là người Công giáo và được Chúa, Mẹ dạy như thế."
Có lần chị Lợi tâm sự: "Em ở tận An Giang. Đã có chồng có con. Nhưng vì chồng nghe lời cha mẹ mà bỏ rơi em và anh ta đã nói với mọi người là em không biết đọc biết viết làm cho gđ nhà chồng nhục nhã. Em khóc hết nước mắt, nhưng anh ta vẫn bỏ em đi lấy người khác. Quá đau lòng và tuổi hổ nên em đã bỏ xứ ra đi lên thành phố, một thân một mình, gặp một người phụ nữ giới thiệu em vào làm trong quán cà phê đèn mờ. Tại đây, em đã tiếp xúc đủ hạng người. Với tâm trạng chán nản, em đã "làm bậy" miễn sao có tiền để tiêu xài và gửi về quê cho cha mẹ già nuôi cháu ngoại là được.
Kể từ đó, em đã tuột dốc, ăn chơi hút chích lúc nào không biết. Em đã nghe lời dụ dỗ và chung sống như vợ chồng với 1 thanh niên quê ngoài Bắc. Sau này mới biết anh ta là 1 tay nghiện và buôn ma túy có tổ chức. Khi biết thì đã lỡ sa đà rồi và đó là nguyên nhân đẩy em vào vòng lao lý, bị công an bắt tại trận khi vừa mới chìa 2 "tép" ra bán. Bị bắt đi cải tạo với bản án 6 năm. Mới thụ án 2 năm thì sức khỏe em ngày càng yếu đi và suy kiệt. Em được trại cải tạo đưa vào bệnh viện và em phát hiện mình bị nhiễm HIV/AIDS giai đoạn cuối. Phổi đã bị vi trùng ăn nát hết!..."
Với chị Lợi như thế là chấm dứt! Thời điểm đó, chị nằm trong phòng cách ly của bệnh viện, thở oxy chờ chết trong cô đơn, trong buồn tủi và nhớ thương con gái.
Nghe chị tâm sự mà mọi người quặn thắt lòng; nhất là 2 chị trực tiếp chăm sóc cho chị Lợi, thương cảm cho đời chị sao quá đắng cay nghiệt ngã và bất hạnh...
Có lần 2 chị ấy nói về Chúa và Mẹ cho chị Lợi nghe, chị ta hỏi: "Con không biết chữ thì không biết Chúa có thương con không?" Có khi chị nói: "Hai mẹ và cô chú còn vào phòng nắm tay an ủi con, còn các y tá và bác sĩ chỉ đứng bên ngoài đưa thuốc vào thôi!"
Mọi người chợt nghe như tiếng kêu mời của Mẹ qua sứ điệp Mễ Du vang lên: "Các con hãy là cánh tay nối dài của Mẹ. Hãy đến với tha nhân bằng lời cầu nguyện, bằng sự phục vụ, hãy đem tình yêu Thiên Chúa đến cho họ..."
Vâng, chính những sứ điệp của Mẹ đã thúc giục mọi người phải làm gì đó cho chị Lợi trong những ngày tháng cuối đời này. Mọi người đã chia phiên đến chăm sóc chị, đút ăn từng thìa cháo, mua cho chị từng bịch nước theo yêu cầu, ngồi đưa võng ru cho chị ngủ bằng những bài Thánh ca về Chúa và Mẹ đầy yêu thương, kể cho chị nghe 1 người Mẹ (chính là Đức Maria) vượt trên hết các người mẹ trên thế gian này; về 1 vị Thiên Chúa đầy yêu thương, yêu đến độ cho đi tất cả, hy sinh tất cả cho người mình yêu, yêu đến chết nhục nhã trên thập giá.
Chị nghe say sưa thích thú. Khi ngưng kể thì chị năn nỉ cô chú ơi! (như em bé) để được nghe kể tiếp hay hát tiếp để chị ấm lòng...! Kể từ đó, chị Lợi bắt đầu có cảm tình với Đạo, thấy thương cho ông Chúa của người Công giáo mà trước đây chị rất sợ.
Ngày trước khi bước vào nhà nào mà thấy treo cây Thánh giá là chị cảm giác sợ, không dám nhìn. Bây giờ, chị muốn được theo Đạo, được làm con Chúa. Mọi người xúc động vô cùng và thầm cảm ơn Mẹ đã hướng dẫn biết tìm đến để chỉ cho chị Lợi biết rằng khi được làm con Chúa rồi thì có bao nhiêu thánh giá cũng chẳng sợ!
Có 1 điều lấn cấn mà chị Lợi sợ là không muốn mẹ mình buồn vì gđ chị rất sùng Phật. Chị ước mong gặp được mẹ để xin phép, nhưng thật khó vì lâu rồi chị không được phép liên lạc với gđ do chị bỏ trốn.
Chị kể lại: "Ngày đó, ba em vì quá thương nhớ em nên đã vay tiền để thuê xe ra tận Nha Trang tìm đến tận bệnh viện em nằm; ba em đã bỏ em vào trong thùng rác phía sau của bệnh viện, và đã đưa em về tận nhà ở An Giang. Bà con bảo em "xuống" tóc, tắm rửa trốn sang nhà người quen vì gđ chắc chắn rằng công an hơi đâu bắt lại người bị bệnh như em.
Không ngờ ngày hôm sau, em bị bắt đưa trở lại bệnh viện. Bệnh tình ngày càng trầm trọng, sức khỏe ngày càng yếu dần, chị không ăn uống được gì.
Mọi người đã gia tăng lời cầu nguyện, xin Mẹ giúp chị được rửa tội trước lúc "ra đi." Mọi người tin tưởng rằng: Chúa làm được tất cả nếu Chúa muốn! Quả thật đúng vậy, mọi người thật vui mừng vì mẹ của chị Lợi đã xuất hiện đột ngột ở bên chị tại Nha Trang vì bà ta cảm giác nóng ruột.
Quả là hồng ân Chúa đã tỏ hiện rõ ràng, trước khi nhận Bt Rửa tội trước lúc nguy tử 1 ngày thì mẹ chị Lợi đã có mặt kịp thời và vui vẻ đồng ý cho chị Lợi đón nhận Bt Rửa tội để chính thức làm con Chúa.
Chị Nguyễn Thị Lợi đã rất sung sướng và hạnh phúc trong ngày lãnh nhận Bí tích Rửa tội, chính thức làm con Chúa và Giáo Hội với tên Thánh bổn mạng Têrêsa.
Ngày hôm sau (23/05/2006), chị Têrêsa Nguyễn Thị Lợi đã từ giã cõi đời này! Cha cùng toàn thể cộng đoàn đã tham dự cử hành nghi thức và ban các Bí tích sau hết để đưa tiễn chị đến nơi an nghỉ cuối cùng. Mọi người đã cùng đóng góp ít nhiều xây dựng mộ phần cho chị.
Chị Têrêsa Nguyễn Thị Lợi ơi! Xin Chúa thương xót, xin Mẹ Maria bù đắp cho chị trên Quê Trời!
ƠN LÀNH 9: ƠN ĐƯỢC HOÁN CẢI
"Anh Minh, cám ơn anh đã quan tâm đến phần rỗi linh hồn của tôi. Nhưng thưa anh Chúa không thể nào tha thứ cho những hành vi khốn nạn mà tôi đã thực hiện trong quá khứ cách đây 20 năm. Hậu quả đến nay chưa khắc phục được. Do đó, tôi có thú tội cũng không được hiệu quả đâu."
20/08/2007
Tâm Thành
"Anh Minh, tôi cần gặp linh mục để xưng tội càng sớm càng tốt. Cám ơn anh."
24/08/2007
Trên đây là 2 bức tâm thư ngắn của bệnh nhân nặng Tâm Thành gửi cho anh Minh.
Thời gian ấy, anh Minh lâm bệnh nặng phải điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy. Anh Tâm Thành, Việt kiều Đức, người Công Giáo, đã bỏ Chúa 20 năm, nằm cùng phòng cách giường anh Minh 5 cái giường, cũng bệnh nặng.
Theo bs điều trị, cuộc sống của anh Tâm Thành không kéo dài quá 10 ngày, khả năng phục hồi là vô vọng . Cái chết cận kề, nhưng anh Tâm Thành vẫn tỉnh táo. Bs chỉ cho người thân biết thực trạng bệnh tình của anh thôi. Riêng anh thì vẫn bình chân như vại.
Biết vậy, anh Minh tìm cách giúp anh Thành trở về với Chúa. Nhưng bằng cách nào? Lực bất tòng tâm, vì 2 chân của anh Minh bị liệt, thanh quản viêm nặng, phát âm khó nghe không thể tiếp cận và tâm sự, chỉ còn cách viết thư nhưng cũng bị hạn chế bởi tư thế nằm, tay luôn truyền dịch và thuốc, mũi thở oxy, tinh thần uể oải; chỉ còn cách kêu van lòng thương xót Chúa qua lời bầu cử của Đức Mẹ Mễ Du.
Anh Minh hướng lòng về Nha Trang hiệp thông cùng anh chị em cầu nguyện với Mẹ Mễ Du để được nhận ơn cứu độ. Đồng thời, anh Minh viết thư cho anh Thành với tâm nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng để biết viết những gì cần thiết để đánh động lòng anh Thành.
Một giờ sau khi nhận thư đầu tiên của anh Minh, anh Thành đã trả lời thư với nội dung như thư trên ngày 20/08/2007. Anh Minh lại viết tiếp thư thứ 2 có nội dung: " Anh hãy nghĩ đến lời van xin của kẻ trộm bị đóng đinh trên thập giá cùng thời điểm với Chúa Giêsu. Chắc anh ta cũng phạm trọng tội nhưng Chúa đã tha thứ và bảo: "Chính hôm nay con sẽ lên nơi vinh hiển cùng Cha." Xin anh hãy tin vào lòng thương xót Chúa. Giọt máu cứu chuộc của Chúa vô cùng quí giá."
Sau đó, anh Minh tiếp tục viết thư và gửi biếu anh Thành 1 quyển sách nhỏ với tựa đề: Thông điệp và việc sùng kính lòng thương xót Chúa và Đức Mẹ Hoa Hồng, yêu cầu anh Thành đọc ít nhất là trang 57 (Kinh cầu lòng thương xót Chúa).
Không ngờ qua lời kinh, Chúa Thánh Thần đã thúc đẩy anh Thành ao ước gặp linh mục gấp để xưng tội theo tinh thần như thư thứ 2 ở trên ngày 24/08/2007. Anh Minh thầm tạ ơn Chúa Mẹ đã ban ơn hoán cải cho anh Thành.
Ngay chiều hôm đó, anh Thành đã gặp linh mục xưng tội, rước Mình Thánh Chúa và lãnh nhận xức dầu Thánh. Xong việc, linh mục đã thông báo cho anh Minh biết anh Thành đã trở về với Chúa một cách tốt đẹp. Anh Minh tin nhờ sự phù trợ của Mẹ Mễ Du, Thiên Chúa đã thương đến linh hồn này. Anh Minh quá vui và tạ ơn Chúa.
Sáng hôm sau, anh Thành xuất viện nhưng không phải bình phục mà bị hôn mê sâu, hấp hối và về nhà chờ chết. Nhìn người nhà đẩy anh Thành ra khỏi phòng trên chiếc giường bệnh, anh Minh cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Vui vì kết quả của lời kêu van đã được Chúa Mẹ xót thương và tin tưởng lòng thương xót Chúa sẽ bảo hộ anh Thành trong giờ sau hết theo Lời Chúa đã mạc khải cho Thánh nữ Faustina: "Không 1 linh hồn nào kêu gọi tới lòng thương xót của Ta mà phải thất vọng bao giờ."
Trong 1 thời gian ngắn 3 ngày kêu van, Đức Mẹ Mễ Du đã phù trợ và Chúa đã ban ơn hoán cải 1 linh hồn nguội lạnh 20 năm bỏ Chúa, ngã lòng trông cậy, đã trở về với Chúa 1 cách tốt đẹp. Điều này thể hiện rõ nét Chúa, Mẹ không bỏ 1 ai nếu kêu cầu đến lòng thương xót Chúa qua lời cầu bầu của Mẹ Maria.
Nha Trang, 12/09/2009
Trần Sĩ Minh (người tường thuật)
ƠN LÀNH 10:
Chị Maria Giuse LÊ THỊ TẤT (một Phật tử), sinh ra trong 1 gia đình Phật giáo; chị xem giáo lý nhà Phật là nền tảng đời sống đạo đức. Từ bé thơ đến trưởng thành, và những năm tháng tiếp theo, cuộc đời chị như 1 chiếc thuyền nan nhỏ bé, dẫu nép sát vào bờ vẫn không tránh khỏi những phong ba, bão táp của dòng đời cuốn xoay.
Chị mất mẹ lúc 13 tuổi; và mất cha lúc 16 tuổi. Như thế, chị phải nương tựa vào người anh trai kế, lớn hơn chị 8 tuổi. Cuộc sống gian nan nghèo khổ, nên mạnh ai nấy lo cho cá nhân mình.
Dòng đời đưa đẩy..., chị sinh được 1 bé trai, cháu càng ngoan hiền khi càng lớn. Chị thầm cảm ơn Thượng Đế đã bù lại cho chị những thiệt thòi mất mát khi chị nhìn thấy con trai của mình trở nên được người được nết, thông minh và làm việc tốt.
Thật bất ngờ, từ 1 học sinh học hành nghiêm túc, được chăm sóc kỹ càng, năm lớp 11 thì con trai của chị lại trở nên hư đốn, theo bạn bè bắt đầu cà phê, thuốc lá, rượu bia, bài bạc, tôn bọn lưu manh làm đàn anh đàn chị. Chứng kiến hạnh kiểm của con trai chị càng ngày càng tuột dốc, chị cố gắng níu kéo để vực con trai chị sửa đổi nhưng vẫn không được, dù nỗ lực bằng mọi cách. Lòng chị quặn đau vô cùng, tưởng chừng chết đi bởi những cơn đau tim làm chị chết đi sống lại.
Bình thường, chị vốn là con người sáng suốt, không mê tín dị đoan; thế mà lúc ấy chị đã mất hết trí khôn, và đã đến nhà Chùa này rồi nhà Chùa khác; am tự này đến am tự khác; thầy chùa, thầy pháp, thầy bói bảo gì chị cũng nghe răm rắp và làm theo, yêu cầu bao nhiêu tiền chị cũng đưa.
Trong 1 đêm quá đau khổ, chị không còn tự chủ được nữa, thế là chị đã điện thoại nhờ 1 nhà sư quen biết để giúp đỡ đưa con trai đến nhà Chùa với hy vọng: nhờ tiếp xúc với các đệ tử và câu kinh tiếng kệ mà con trai chị thay đổi được tâm tính. Mỉa mai thay, nhà sư đã chối từ lia lịa khi chị còn chưa dứt lời. "Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn," đây chính là lời của Đức Phật truyền dạy các đồ đệ; nay lại hiện lên trong đầu chị bằng câu: "Đại tự tại, đại ung dung."
Chị Tất nhớ lại hình ảnh Chúa Giêsu trong những trang sách hình trên chiếc thuyền đánh cá mà lúc còn nhỏ chị được đọc, và những trang giấy gói đường trong đó có in chuyện người tử tội và vị linh mục. Chị liền gọi điện thoại đến Nhà thờ Thánh Gia, nhưng không ngờ lại gọi nhầm đến nhà Dòng Giuse-Ngôi Lời gặp ngay thầy Bạch Mỹ. Trong đêm khuya nghe giọng nữ thì thầy tưởng chị quấy rầy, thầy gắt giọng khó chịu.
Sau khi nghe chị giải bày ngọn nguồn thì thầy đã nhiệt tình hướng dẫn. Về sau, thầy thường xuyên điện thoại hỏi thăm mẹ con chị. Lúc đó, chị thầm nghĩ thầy ăn mặn mà sao biết thương người quá vậy, còn nhà sư kia ăn chay mà sao lại có thể dửng dưng thờ ơ trước sự đau khổ của người khác.
Thầy Bạch Mỹ bảo tôi đi Lễ ở Nhà thờ Thánh Gia để xin Chúa ban phước. Đến nơi thấy tượng Chúa chịu đóng đinh, thế là chị nói thầm trong lòng: "Con đã đau khổ rồi, thấy Chúa còn đau khổ hơn, con ớn quá Chúa ơi!"
Chị hỏi thầy "Sao không thờ Chúa uy nghi trên chín bệ rồng mà thờ Chúa khổ hình tội nghiệp dữ vậy?" thầy cười...nhưng nói gì cả; sau đó, thầy bảo có Đức Mẹ Mễ Du ra Nha Trang, con đến cầu nguyện. Chị không hiểu Mẹ Mễ Du ra sao, có phải Mẹ đi du lịch không? Và nghĩ mình nghèo khổ đến nhà lầu thành phố không biết họ có cho mình cùng cầu nguyện không? Thầy lại hướng dẫn: "Đi đi con, thầy Lộc và cô Phượng tử tế lắm!" Chị liền đáp: "Con lạy bố, bố bảo con việc gì cũng được, đừng bảo con đến nhà giàu." Thầy nhẫn nại năn nỉ miết cho đến khi chị bằng lòng vào cầu nguyện cùng mọi người.
Ngoài thân nhân ra, thì thầy Bạch Mỹ và là người trần gian chị xem như bố mà chị kính yêu nhất. Hơn 2 năm trời, mỗi lần đến Nhà thờ, chị lại thân thưa cùng Chúa, con đau khổ lắm, xin Chúa thương chấp nhận lời con khẩn cầu. Suốt thời gian này, chị không thấy Chúa thương chị chút nào cả. Chị rất buồn và trách Chúa không công bằng và khô khan tình cảm với chị.
Chị cùng cầu nguyện với mấy anh chị trong cộng đoàn Mễ Du được hơn 1 năm. Nghe mọi người nói tượng Đức Mẹ đổi thành màu xanh, hồng, tỏa hương thơm, nhưng chị không tin, chị cho rằng mọi người nói tốt cho Đạo của họ. Chị chán nản! Nếu không vì con trai thì chị có lẽ không đến được với Chúa và Mẹ Maria.
Mỗi lần ngồi cầu nguyện, thấy có người chị cứ muốn ngồi trước chị nên chị đã thắc mắc với bố Bạch Mỹ "hay là Đức Mẹ không nhìn thấy con?" Một thời gian sau, chị thường đọc kinh lần chuỗi trong đêm khuya. Đức Mẹ thấy thế cảm động và đã tỏ phép lạ để động viên chị. Dần dần Mẹ yêu thương chị và nâng đỡ chị cách rõ ràng. Mẹ đã thánh hóa giúp cho con trai chị tên là Toàn thay đổi tính tình tốt đẹp như trước. Cháu chịu đi học lại và dứt khoát không chơi bài bạc nữa.
Thế rồi... một chiều mưa, chị được tin "sét đánh" ngang tai: thằng Toàn con trai độc nhất của chị đã bị tai nạn chết thảm! Chị khóc hết nước mắt và suy sụp tinh thần. Chị thấy mình chẳng còn lẽ sống nữa. Chị không sao hiểu nổi tình yêu của Chúa và Mẹ Maria: "Nếu Chúa và Mẹ thương chị thì tại sao lại để cho con trai duy nhất của chị lại bị tai nạn chết bất đắc kỳ tử thê thảm như vậy, khi chưa được làm con của Chúa?" "Nó chết vậy có được hưởng phúc Thiên đàng không?," chị tự nhủ. Mặc cho mọi người có khuyên nhủ, ủi an như thế nào đi nữa thì chị vẫn âu sầu đau khổ....
Nhưng Chúa và Mẹ có lẽ có cách của các Ngài mà chị không hiểu. Các anh chị thường cầu nguyện cứ tiếp tục an ủi thôi,nên chị dần nguôi ngoai cơn buồn đau. Chị lại đến với Chúa và Mẹ Maria, chị bắt đầu cảm nhận được tình thương của Chúa và Mẹ. Mẹ cho chị biết ơn cứu chuộc của Chúa Giêsu và hiểu lý do chị phải đi Nhà thờ và vào Hội thánh.
Mẹ Maria đã cho chị biết con đường gần nhất đến Thiên đàng là đến với Đạo Công Giáo, Mẹ muốn chính chị lâp trang thờ (bàn thờ) thờ kính Chúa, Mẹ và Thánh Giuse. Khi chị bệnh nặng, Mẹ đến cho chị uống thuốc. Chị đau khổ thì Mẹ an ủi. Chị siêng năng đọc kinh thì Đức Mẹ khen chị. Chị đi dự Thánh lễ, Đức Mẹ chọn áo đẹp cho chị mặc. Sinh lực cơ thể suy nhược trầm trọng, đau nhức mệt mỏi không thể làm việc được; nhờ lời Mẹ cầu bầu cùng Chúa thì chị đã được khỏe mạnh và lao động trở lại sinh sống được.
Điều gì đến sẽ đến,ngày 16/04/2009, chỉ được rửa tội và làm con Chúa cùng với 1 cụ bà trở lại do các cha Dòng Giuse-Ngôi Lời cử hành Thánh Lễ trong lời ca tiếng hát sốt sắng cảm động của các anh chị cầu nguyện: "Chúa ghi vào đời con dấu ấn của Ngài..." Chúa đã yêu thương chị và chị thật sự được Chúa và Mẹ Maria thuyết phục.
Nhân dịp sinh nhật Đức Mẹ, chị đã nhìn thấy Đức Mẹ hiện ra đẹp lộng lẫy trong chiếc áo tuyệt đẹp, môi nở nụ cười, mắt lúc nhìn xuống lúc nhìn ra cửa. Chị không biết cảm ơn Đức Mẹ như thế nào để bày tỏ hết lòng kính mến nơi chị.
Giờ đây, chị cảm nghiệm được rằng đời sống trần gian thật ngắn ngủi và đầy đau khổ dù thỉnh thoảng chị vẫn còn đau khổ vì thương nhớ con trai của mình.
Chị thật hạnh phúc và sung sướng vì được Chúa yêu thương, quan tâm đến chị. Đức Mẹ thì yêu mến chị vô cùng. Chị cảm nhận và tin tưởng rằng con trai tên Toàn của chị chính là Thiên thần bé nhỏ mà Chúa sai đến để dẫn dắt, thánh hóa và mời gọi chị đến với Chúa qua Giáo Hội.
Trong Chúa và Mẹ Maria, chị thật sự được bình an và thành kính dâng lên Chúa và Mẹ Maria lòng cảm tạ sâu sắc và ngợi khen đơn sơ, nhỏ bé của 1 người con thơ.
ƠN LÀNH 11: GĐ. THÁI - PHƯƠNG CHIA SẺ
TRẦN VĂN THÁI, ĐƯỢC ƠN CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ MÁU!
Nhớ lại tháng 9/2006, chồng con bắt đầu có những triệu chứng của căn bệnh hiểm nghèo, nhưng chúng con không nhận ra và cũng không quan tâm tới.
Tưởng chừng đơn giản, nhưng trong vòng 1 tháng, những triệu chứng sốt, ho và chóng mặt đã lấy đi 10 kg của 1 cơ thể đang khỏe mạnh lực lưỡng.
Ngày 23/10/2006, bác sĩ tại Nha Trang đã làm những xét nghiệm tổng quát cho biết anh mắc phải 1 căn bệnh hiểm nghèo về máu.
Nhưng cho đến lúc đó, con vẫn không tin và không thể chấp nhận sự thật. Con cứ nghĩ là có 1 sự nhầm lẫn nào đó. Cầm kết quả xét nghiệm, con nghe theo lời khuyên của bác sĩ nên vội đưa chồng vào Sài Gòn chữa trị.
Con rất thất vọng và càng đau đớn hơn khi không dám nói sự thật với chồng của mình. Anh ấy sẽ ra sao khi biết anh đang mang chứng bệnh quái ác ấy. Và con phải giải thích ra sao để anh ấy có thể chấp nhận đi vào Sài Gòn xét nghiệm?! Nhưng việc gì đến, phải đến...
Ngày 24/10/2006, một lần nữa tại BV. Chợ Rẫy, con cầm kết quả xét nghiệm trên tay... Lần này đúng là chồng của con bị bệnh ung thư máu! Con phải làm gì đây? Một căn bệnh mà y học tiên tiến ngày nay vẫn không chữa trị được. Lúc này tất cả mọi cánh cửa đều khép lại đối với con và đứa con thơ chỉ mới 3 tuổi! Lạy Chúa, sao lại là con?! Sao Chúa vẫn "ngủ say" khi "thuyền" đời con sắp bị dập vùi trong bão tố.
Hơn ai hết, Chúa đã có kinh nghiệm đau khổ và cô đơn tột cùng trong vườn Dầu để rồi Chúa phải cầu xin Chúa Cha cất khỏi chén đắng. Giờ đây, Chúa thấu rõ ước nguyện thẳm sâu của con. Con nghĩ Chúa không lầm.
Nhưng qua biến cố này, Chúa muốn gì nơi cuộc đời con? Xin củng cố niềm tin cho con, lạy Chúa! Chúa biết rõ chồng con là người Đạo theo (người tin và mới gia nhập Đạo) với 1 đức tin non yếu.
Liệu qua biến cố này, anh ấy có vượt qua được không, có giữ vững được niềm tin hay không?
15 ngày với trăm ngàn gian nan tại BV. Chợ Rẫy về tinh thần và cả vật chất... Lúc này, căn bệnh quái ác đã ăn sang các bộ phận khác. Các khớp xương và lá lách đã sưng to tới mức chỉ 1 sơ suất nhỏ cũng làm vỡ tan và kết liễu cuộc đời của chồng con.
Tại đây, bác sĩ điều trị đã cho biết sự thật: sẽ không kéo dài được bao lâu! Một sự tuyệt vọng, một nỗi đau không ai hiểu thấu. Bởi lẽ cho tới lúc này, chồng con vẫn chưa biết sự thật; vì vậy, con phải cố nén nỗi đau xót và sự tuyệt vọng của mình, muốn khóc mà cũng không được khóc.
Một mình chịu đựng vì biết rằng căn bệnh của chồng mình sẽ không bao giờ chữa trị được và sự chia ly gần kề... Một phần nghĩ đến đứa con thơ còn nhỏ quá để đón nhận cảnh mất cha. Chính bản thân con đây, mới 6 tuổi đã chứng kiến mẹ mất, vì thế con đã cảm nghiệm những nỗi mất mát thiệt thòi.
Vậy mà giờ đây, con gái bé bỏng của con lại rơi vào hoàn cảnh như của con hôm nào sao? Lạy Chúa, xin cứu con!!! Nỗi đau càng tiếp nối nỗi đau! Sau 15 ngày hết sức chữa trị với hy vọng được cứu vãn, vậy mà giờ đây bệnh viện cũng trả về nhà...
Xem như cánh cửa cuối cùng của sự sống cũng đã khép lại, một tia hy vọng cũng không còn. Lúc này, chồng con cũng đã hoàn toàn kiệt sức và con quyết định nói sự thật, để anh ấy đón nhận, chuẩn bị tâm hồn sẵn sàng nếu Chúa gọi về.
Tuy nhiên ngay chính giây phút mà chúng con sắp quỵ ngã cùng với thánh giá Chúa trao ban quá nặng, thì Ngài đã gửi nhiều Simon đến với chúng con. Lúc chồng con đang bệnh nằm tại nhà, thì các Nữ tu (Sơ) Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ thường đến thăm hỏi và giúp lời cầu nguyện. Nhiều thân nhân, ân nhân cũng đến thăm viếng ủi an, giúp đỡ về tinh thần cũng như vật chất.
Một Sơ Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ đã gợi ý con: xin các anh chị em trong gđ. Mễ Du đến cầu nguyện. Vậy là gia đình chúng con được vinh hạnh chào đón Mẹ Mễ Du đến thăm viếng và chúc phúc.
Mẹ đã ở lại gia đình chúng con 2 ngày. Trong thời gian ấy, các anh chị em trong gđ. Mễ Du đã đến đọc kinh, cầu nguyện, chia sẻ, an ủi và động viên. Gia đình con được thêm sức mạnh và niềm tin để đủ sức vượt qua cơn khủng hoảng này.
Đêm ấy, Mẹ Maria đã thương và ban cho gia đình con được nhìn thấy dung nhan Mẹ và mùi hương hoa hồng từ chuỗi hạt của Mẹ. Từ giây phút ấy, chồng con thêm tin tưởng hơn. Con cảm nhận rõ nhất là ơn "Đức tin."
Căn bệnh vẫn còn đó, đau đớn vẫn dày vò trên thân xác của chồng con. Tuy nhiên, anh ấy được ơn can đảm, và chịu đựng trong tin yêu, phó thác.
Hai ngày sau, có người tới thăm và chỉ cách chữa trị mới, giới thiệu bệnh viện và cách làm hồ sơ xin thuốc... vì người này cũng có cùng căn bệnh như thế.
Vậy là thêm ơn Mẹ ban cho gđ con! Tiếp tục tin tưởng cầu nguyện với Mẹ và cố gắng theo hướng chữa trị mới. Chồng con lại tiếp tục nhập viện, vào bệnh viện Truyền Máu Huyết Học, tại Q1-Sài Gòn (BV. mà chồng con vẫn tiếp tục điều trị cho tới nay).
Tại đây, con đã chứng kiến nhiều người bệnh lần lượt ra đi vì căn bệnh quái ác này. Con càng lo lắng hơn không biết khi nào Chúa gọi chồng con?! Với điều kiện kinh tế của gia đình con thì không thể theo đuổi việc chữa trị tới cùng.
Có những người tiền của dư dật nhưng cũng đành bó tay! Thế là chúng con cùng nhau cầu nguyện và tin tưởng vào sự can thiệp của Đức Mẹ Mễ Du. Ngoài lúc chăm sóc chồng, con tranh thủ tham gia các giờ cầu nguyện với gđ. Mễ Du tại Nhà thờ Gx. Chí Hòa và Huyện Sỹ-Sài Gòn...
Lúc này, con chỉ biết chạy đến bên Mẹ Maria để được Chúa ban ơn thương xót qua Mẹ. Con được thêm ơn bình an, chồng con tin tưởng và siêng năng lần chuỗi Mân côi hàng ngày.
Một lần nọ, anh ấy đã âm thầm lần chuỗi 5 chục kinh, cầu nguyện cho 1 bệnh nhân ngoại giáo bên cạnh, vì nhiều ngày không ăn được. Thật kỳ lạ, chục thứ 5 của chuỗi Mân Côi, 2 tay của chồng con bỗng giang ra đền tạ dưới sự chứng kiến vô cùng ngạc nhiên của nhiều người xung quanh. Nhưng chính anh lại không hay biết mình đang đền tạ.
Sau khi chấm dứt chuỗi kinh Mân Côi, anh đã vui mừng khi nghe bệnh nhân kia bỗng thấy đói và không bị ói nữa. Cảm ơn Mẹ Mễ Du đã cho chồng con thấy được sức mạnh của lòng tin vào việc siêng năng lần chuỗi Mân Côi.
Đêm 18/12/2006, con đã cố gắng đưa chồng đến cầu nguyện cùng với gđ. Mễ Du và cộng đoàn dân Chúa ở khắp nơi về tại công trường của Nhà thờ Gx. Chí Hòa-Sài Gòn. Và chúng con được diễm phúc thấy tận mắt Đức Mẹ hiện ra lần nữa.
Mẹ nung đốt thêm lòng tin yếu kém của chồng con. Tiếp tục chữa trị, kiên trì cầu nguyện với Mẹ Mễ Du và ơn lành của Chúa lại được ban xuống qua Mẹ cho gđ. con. Tháng 9/2007, chồng con được cấp thuốc đặc trị Glivec miễn phí cho tới ngày hôm nay. Một cơ hội mà không phải bệnh nhân ung thư máu nào cũng được.
Ngày tháng trôi đi cùng với muôn hồng ân của Chúa được thông ban qua Mẹ, chồng con dần bình phục, đi được, rồi lại lái xe và làm việc bình thường. Con nhớ mãi ngày chồng con lái xe máy, đã làm cho mọi người ngạc nhiên và bản thân con cũng không ngờ rằng lại có ngày hôm nay!
Con nhớ ngày thánh tượng Mẹ Mễ Du và anh chị em trong gđ. Mễ Du đến thăm, cầu nguyện cho chồng con; lúc đó anh không thể cầm nổi chén cơm để tự mình ăn.
Bây giờ... con biết và xác định được ơn Chúa và tình thương bao la của Mẹ Mễ Du thương đến gđ. nhỏ bé của con.
Mẹ Maria đã dạy cho chúng con và mọi người xung quanh: "Không có việc gì mà Thiên Chúa không làm được!,"
cũng như hãy năng chạy đến bên Đức Mẹ, vì Mẹ hằng lắng nghe và không hề chối bỏ bất kì lời cầu xin nào kêu xin đến Mẹ!
Theo xác nhận của bác sĩ tại BV. Chợ Rẫy: ban đầu, tình trạng bệnh của chồng con sẽ không kéo dài được bao lâu và cũng như nhiều bệnh nhân khác đã phải liên tiếp ra đi chỉ sau 1 thời gian ngắn. Vậy mà đến nay đã được 3 năm trời , và với căn bệnh này thì khoảng thời gian 3 năm không phải là ngắn!
Lạy Mẹ Mễ Du, còn tâm tình nào hơn là tâm tình tri ân cảm tạ. Mẹ đã kéo ơn Chúa xuống cho gia đình con, Mẹ đã lắng nghe chúng con khẩn nguyện, Mẹ đã chăm sóc chúng con với sự nhạy bén, tinh tế và bao dung của một người Mẹ tốt lành! Mẹ luôn luôn bước theo Chúa Giêsu, Con của Mẹ đến Núi Sọ! Và giờ đây, Mẹ vẫn tiếp tục đồng hành với gia đình chúng con trong từng biến cố thăng trầm.
Gia đình chúng con
TẠ ƠN MẸ, LẠY MẸ MỄ DU!
Gia đình chúng con cũng xin chân thành cảm ơn gđ. Mễ du, Nha Trang đã giúp lời cầu nguyện, thăm viếng; và đặc biệt là thầy Lộc đã thường xuyên gọi điện thoại thăm hỏi, đón tiếp khi chúng con đến cầu nguyện tại nhà của thầy, và cho biết thời gian sinh hoạt của gđ. Mễ Du (giờ Lễ, giờ cầu nguyện...).
Xin Chúa qua lời cầu bầu của Mẹ Mễ Du, ban cho quý vị sức khỏe, lòng đạo đức nhiệt thành để tiếp tục sống chứng tá giữa lòng Giáo Hội và Xã hội hôm nay.
ƠN LÀNH 12: NHỮNG VÌ SAO TRẦN THẾ (22/08/2009)
Giuse Trương Văn Cẩm đã chia sẻ: Có những vì sao lấp lánh tận trời cao! Nhiều người không thấy thì bảo không có, nhưng những vì sao ấy vẫn cứ lung linh. Tôi thấy những vì sao ấy và chúng làm tâm điểm cho phần đời còn lại của tôi.
Tôi đã sinh ra trong 1 gđ có truyền thống thờ cúng ông bà. Ngày rằm, mùng một thì ăn chay. Lúc hữu sự thì niệm Phật; riêng ba của tôi, vì có cơ duyên với đạo Cao Đài nên ông trở thành 1 tín đồ ngoan đạo. Còn tôi, là 1 kẻ vô thần.
Tôi là 1 giáo viên dạy môn Văn. Tốt nghiệp ĐHSP năm 1985. Hơn 20 năm dạy học trong 1 nền giáo dục, chạy theo thành tích, chữ nghĩa trở thành hàng hóa, mắt tôi bị mờ đi, lòng tôi bị chai lì.
Một kẻ vô thần như tôi, thời kinh tế khó khăn chỉ thấy tem phiếu, thời kinh tế thị trường thì chỉ thở 1 mùi tiền. Những vì sao ư? Trời xanh ư? Thiên thần ư? Tất cả đối với tôi chỉ là trò nhảm nhí!
Nhưng những vì sao vẫn cứ lung linh! Giữa lúc bị những đồng tiền nhơ bẩn cuốn trôi vào dòng xoáy, làm đánh mất niềm tin yêu đối với con người, thì tôi lâm vào 1 căn bệnh chết người: lao phổi kháng thuốc. Căn bệnh quái ác ấy hành hạ tôi suốt hơn 10 năm trời. Tôi vẫn kiên trì chống chọi với bệnh tật. Vừa dạy học vừa chữa bệnh, và lấy vợ sinh con.
Ơn Trời (Chúa), tôi có 2 người con trai, 16 tuổi và 10 tuổi. Đó có lẽ là 1 kỳ tích mà tôi đã có được trong khi tất cả những người bạn đồng bệnh của tôi đều "xanh cỏ."
Nhưng có lẽ sức tôi chỉ đến đó...: Năm 2004, tôi phát bệnh nặng. Tôi phải nhập viện cấp cứu tại BV. lao Khánh Hòa, các bác sĩ nói bệnh của tôi ở giai đoạn cuối. Tôi được nằm điều trị 4 tháng rồi tạm thời xuất viện. Năm 2006 - 2008, tôi đều phải nhập viện trong tình trạng thập tử nhất sinh và mỗi lần phải nằm viện từ 2 - 6 tháng.
Từng ấy thời gian nằm trong bệnh viện, tôi khó lòng vượt qua nếu không có sự lo lắng của gia đình, sự tận tâm của các thầy thuốc, sự động viên giúp đỡ vật chất lẫn tinh thần của các tổ chức từ thiện. Tôi trân trọng từng gói mì, hộp sữa...
Nhưng tôi xúc động nhất là những lời thăm hỏi chân thành, những cái nắm tay (không kỳ thị bệnh lao) của các anh, chị, em Công Giáo mà sau này tôi mới biết là họ trong gia đình Mễ Du.
Họ không có thái độ như là "phát quà hay cho quà," mà tặng quà đến tận giường, tận tay cho những người bệnh cùng với những lời cầu chúc cho mọi người được an lành.
Vâng những vì sao vẫn cứ lung linh như thế! Chúng đánh thức trong tôi bao điều mà trước đây tôi ngộ nhận. Tình yêu và sự hy sinh mới chính là thứ mà thiếu nó, thì con người trở nên nhỏ bé! Những ngày nằm trong bệnh viện, tôi được ăn cơm ở bếp từ thiện. Các Sơ phụ trách bếp ăn, cư xử với những bệnh nhân nghèo chúng tôi như những người mẹ đối với đàn con.
Không kể nắng mưa, sớm trưa, các Sơ chỉ biết làm sao mà có thể giúp cho các bệnh nhân có được những bữa ăn no. Tôi chẳng thể nào quên được hình ảnh các Sơ (Thúy, Tỉnh, Mai, Vinh, Tài,...)!
Biết tôi là giáo viên, họ thường hỏi thăm về gia đình, nghề nghiệp cùng những lời an ủi chân tình. Tôi cảm nhận và biết ơn lòng nhân ái và đức hy sinh cao cả của họ. Nhưng nếu không có sự cố xảy ra thì tôi cũng chỉ dừng lại ở đó.
Vào khoảng tháng 4/2008, chúng tôi được bố trí nằm chung với những bệnh nhân bị ở tù và Sida. Họ là những bệnh nhân đặc biệt. Hầu hết bệnh lao của họ là ở giai đoạn cuối do bệnh Sida.
Họ bị mọi người kì thị đến mức ghê tởm! Nhưng nhờ sống với họ, tôi mới biết hết được mặt trái của cuộc đời này.
Tôi còn nhớ em Phương ở Nha Trang; em thuộc loại "phá gia chi tử," đã từng ngồi tù và giờ thì em đang bị bệnh Sida, và bị chính gia đình của em ruồng bỏ. Bệnh viện tiếp nhận em chỉ vì chức năng chứ không phải do trách nhiệm!
Hàng ngày, họ chỉ đến xem em có còn sống hay không. Em không thể tự phục vụ cho bản thân được, nhưng chẳng có 1 ai chăm sóc em cả. Nào là phân, nào là nước tiểu, ghẻ lở làm cho thân thể em hôi thối, đau đớn đến cùng cực!
Em ấy cố tìm cái chết nhưng không được. Rất may lúc ấy, Sơ Vinh và Sơ Tài biết được hoàn cảnh của em ấy. Tôi lại thấy những vì sao lấp lánh!
Không chút nào ngại ngần, 2 Sơ đã xin phép bệnh viện để được dọn dẹp, tắm rửa, thay áo quần và cho em ấy ăn cháo, uống sữa.
Đứng nhìn các Sơ làm những việc ấy, tôi trở nên xốn xang trong lòng vô cùng! Bao giá trị chân lý, bao học thuyết chính trị, bao lời hay ý đẹp bỗng trở nên vô nghĩa. Con người chỉ cần tình yêu!
Tôi chợt nhớ mình đã đọc ở đâu đó: THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU! Và tôi đã hiểu vì sao các Sơ lại có thể làm được như thế!
Rồi em Phương chết; trước khi em chết, bệnh viện báo cho gia đình em và họ đã chở em ra, và.... vứt xác em ngoài nghĩa địa. Tôi nhớ có 1 trong các bệnh nhân tù cũng giống em Toàn, đã báo cho các anh, chị, em trong gia đình Mễ Du biết, và em Phương kịp thời được rửa tội và mai táng chu đáo.
Lại một lần nữa, tôi trăn trở nghĩ suy rất nhiều! Mình đã đứng trên bục giảng nhà trường, giảng cho bao thế hệ học trò về nhân văn và đạo đức! Nhưng mình đã làm gì cho ai bớt đắng cay chưa?
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định trình bày quyết định và cảm nhận của mình về THIÊN CHÚA với Sơ Mai, một Sơ lớn tuổi nghiêm khắc nhưng hiền hậu. Bà hỏi chuyện tôi rất nhiều và giới thiệu cho tôi Thầy Nghĩa. Đó là người Thầy đáng kính trọng, đã dạy cho tôi về ĐỨC TIN vỡ lòng.
Trên giường bệnh, Thầy hỏi tôi: "Vì sao anh theo Chúa?" Tôi đáp: "Thưa Thầy, vì con muốn Chúa ban cho con sự sống để tiếp tục được nhìn thấy những vì sao lung linh!
Thứ Sáu là ngày 13; theo quan niệm phương Tây thì xui xẻo. Nhưng ngày ấy, tháng 6, 2008 đối với tôi là ngày Phục sinh!
Trong tiếng ca thánh nhạc thiêng liêng, trong niềm hân hoan của các anh, chị, em, tôi đã được vị linh mục ban phép Rửa tội và trở thành con của Chúa.
Gia đình tôi cũng rất vui mừng vì điều tốt đẹp này, và vợ của tôi là người vui nhất. Nàng được ban phép chuẩn Hôn phối, được đeo nhẫn cưới lần thứ 2 và được sưởi ấm tình yêu với người chồng bệnh tật khi nghe vị linh mục hỏi: "Các con có thật sự yêu nhau không?" Tôi có thêm 1 người Bố đỡ đầu (Bố Từ) và rất nhiều anh, chị, em trong gđ Mễ Du yêu thương tôi.
Giờ đây, tôi đang sống trong vòng tay của anh, chị, em thuộc Nhà thờ Gx. Hòa Thanh. Nhờ ơn Chúa, tôi vẫn khỏe để dự tiệc Thánh (Thánh Lễ) vào các ngày Chúa Nhật hàng tuần.
Tôi chưa thuộc được nhiều kinh, nhưng ĐỨC TIN thì tôi luôn ấp ủ, lớn dần trong tâm trí tôi. Mỗi khi đọc kinh Lạy Cha và kinh Kính Mừng thì tôi cảm nhận được ơn cứu rỗi: CON TÍN THÁC VÀO CHÚA, dù có đang đau đớn khổ nạn.
Bây giờ, cuộc sống của tôi được tính từng ngày. Viết xong bài này, có thể tôi sẽ "đi về" Nước Chúa, nhưng tâm hồn tôi đang rất lành lặn thanh thản. Tôi muốn hóa thân thành những vì sao lung linh trên tận trời cao. Không! Tôi thật sự khao khát là 1 trong những vì sao nơi trần thế này!
ƠN LÀNH 2:
Cô Trâm A. (giảng viên trường ĐH Nha Trang) đã lập gđ từ 9/2000. Sau đó vài tháng cô có "tin vui", nhưng không may vì bị sẩy thai. Vì thể trạng không khỏe, công việc lại nhiều, nên sau 2 năm cô mới có ý định có con lại. Hai vợ chồng cô đi khám bác sĩ và thấy không có gì nghiêm trọng.
Thế nhưng sau nhiều năm ròng rã đợi chờ, cô không thấy gì cả. Cô và gđ rất lo vì tuổi của 2 vợ chồng cô khá lớn.
Dù vậy, cô vẫn tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa về việc cô có con hay không, vì vậy cô vẫn âm thầm cầu nguyện và nhờ các Cha cũng như các Sơ hiệp lời cầu nguyện. Có lần cô được mời gọi chạy đến cầu xin cùng Mẹ Mễ - Du cộng với sự hiệp thông cầu nguyện từ phía mọi người.
Khoảng 2 tháng sau, vào dịp Tết Âm Lịch, 29/01/2006, cô đã có tin vui - cô có thai. Một niềm vui tràn ngập trong gđ và trào dâng nơi bản thân cô không thể nào kể xiết.
Quả thật, Thiên Chúa đã chấp nhận lời cầu bầu của Mẹ Mễ - Du đã ban cho cô 1 món quà vô giá. Cô hết tâm tình cảm tạ Thiên Chúa và Mẹ Maria.
Hiện giờ, cô có 1 bé gái 3 tuổi, khỏe mạnh, khôn ngoan, và đặc biệt nhận thức về Đạo Công giáo rất sớm. Hàng ngày, cháu thích theo mẹ đến Nhà thờ Bắc Thành hay Phước Hải để tham dự Thánh Lễ.
Cháu có thói quen cúi đầu chào các tượng Thánh trong và ngoài Nhà Thờ.
Cháu đã thuộc vài kinh như: Lạy Cha, Kính Mừng, và Sáng Danh; cũng như thích nghe nhạc thánh ca.
Cô Trâm A. luôn tri ân và muôn đời ghi tạc hồng ân mà Thiên Chúa đã ban cho gđ cô qua Mẹ Mễ - Du!
ƠN LÀNH 3:
Maria Nguyễn Thị Thanh Thiên, 30 tuổi, sau 4 lần siêu âm tại bệnh viện Hùng Vương Sài Gòn; bác sĩ cho biết em có 1 khối u nằm ngang cổ tử cung và đang lớn dần với em bé.
Lần thứ nhất mang thai, em đã bị hư 1 em bé lúc được 8 tháng tuổi. Lần này có thể hư nữa vì khối u lớn cùng lúc với em bé và sẽ đẩy em bé ra ngoài. Hoặc để cả 2 lớn lên thì khi sinh phải mổ, nhưng phải vào Sài Gòn theo dõi trước 1 tháng.
Bác sĩ cấm không được làm nặng và đi đứng nhiều, nhưng vì công việc nên em ấy không thể làm theo lời bác sĩ dặn được.
Đầu tháng 2/2007, em đến dự Thánh Lễ và ngỏ ý nhờ mọi người hiệp lời cầu nguyện lên cùng Đức Mẹ.
Đêm 3/3/2007, nơi nhà quê thanh vắng, xung quanh bà con đã ngủ, T. Thiên và người thân cùng nhau quỳ dưới chân Đức Mẹ để lần hạt Mân côi. Mọi người đã cầu xin Mẹ ban ơn lành và đoái thương đến gđ họ.
"Nếu đẹp lòng Chúa thì xin Mẹ cầu bầu cùng Chúa cho con gái Thanh Thiên khỏi mổ, vì gđ không có tiền, vào Sài Gòn xa xôi và không quen biết ai trong đó. Còn nếu Chúa Mẹ muốn cho con gái mổ, thì xin vâng theo thánh ý Chúa. Xin Mẹ cứu giúp gđ.", lời nguyện của người mẹ ruột.
Sau đó, gđ đã được mọi người giúp đỡ 1 nơi yên tĩnh để ở tạm trong Sài Gòn 1 tháng mà không tốn tiền thuê nhà.
18/3/2007 đúng 8 tháng mang bầu, áp Lễ thánh Giuse, Thanh Thiên được tái khám lần chót. Chị ta đã vui mừng reo lên đến mẹ của mình:"Má ơi! Cái u đã biến mất rồi! Bác sĩ siêu âm 3 chiều, có thu đĩa, con sẽ đem về chiếu cho coi.
Bác sĩ rà đi rà lại nhiều lần rất lâu. Ông đã không hiểu chuyện gì đã xảy ra nơi con. Cuối cùng bác sĩ quyết định ký giấy không mổ, và cho con trở về Nha Trang chờ ngày sinh nở bình thường."
1/4/2007, người mẹ và Thanh Thiên đến dự Lễ tạ ơn, cầu nguyện cùng Đức Mẹ cho được sinh nở bình an. Sau đó gđ chia sẻ chuyện vui kỳ lạ về khối u đã biến mất trong cơ thể của Thanh Thiên cho mọi người nghe.
5/5/2007 là thứ 7 đầu tiên của tháng hoa kính Mẹ. Vì có bảo hiểm xã hội nên Thanh Thiên được sinh tại phòng khám Hồng Bàng Nha Trang.
Nhưng lại có chuyện bất ngờ không hay, bác sĩ xem hồ sơ và sợ hãi la lên: "Khối u lớn trở lại! Chuyển gấp lên BV tỉnh."
Sau khi BV tỉnh siêu âm lại lần chót và họ tuyên bố không có khối u. Thế là T.Thiên sinh nở bình thường. Bác sĩ khen em sinh giỏi, không cần chích mũi thuốc nào. Em bé chào đời cách lạ lùng, không tiếng khóc mà chỉ mỉm cười.
Để ghi nhớ ơn lành của Chúa ban qua Mẹ Maria và thánh cả Giuse, cháu bé được đặt tên là Giuse Maria Thiên Phúc.
Gđ đã cúi đầu tạ ơn Mẹ và nhớ lại 1 sứ điệp của Mẹ: "Các con hãy cầu nguyện. Phần Mẹ, Mẹ là Mẹ các con, Mẹ sẽ lo cho các con tất cả. Hãy giao phó cho Mẹ tất cả, rồi vui vẻ mà sống."
ƠN LÀNH 4:
Anh Lê Văn Bình vốn là 1 người Công giáo đã bỏ Đạo lâu năm, 16 năm anh không xưng tội rước lễ cũng như không bước chân đến Nhà thờ.
Anh Bình và cả nhà anh, từ ông bố đến anh, chị, em đều bỏ Đạo từ sau giải phóng. Bình hiện đang sống với 1 người vợ Việt gốc Hoa (chị Bùi Thị Bạch Huệ) có nhan sắc và 2 đứa con trai kháu khỉnh.
Hiện nay, anh đã trở về với Chúa. Một hôm, anh được người bạn rủ đến cầu nguyện cùng Mẹ Mễ-Du. Anh đã nghe những sứ điệp đầy yêu thương của Mẹ kêu gọi, van nài, hãy hoán cải trở về với tình yêu của Chúa để được sống trong bình an; và trên hết, được sự sống vĩnh cửu.
Anh ta vô cùng xúc động! Từ đó, anh thường xuyên tham dự những giờ cầu nguyện và chia sẻ những ưu tư.
Tuy nhiên sau đó, những khó khăn trắc trở đã xảy ra. Người vợ nghi anh ta có bồ nhí nên cứ mỗi tuần thì có 1 buổi tối anh ta đi ra ngoài.
Cô ta bắt đầu theo dõi và nhận ra chồng mình đã trở lại Đạo và cứ đến cầu nguyện cùng Đức Mẹ Mễ-Du; thế là chị ta đã ra 2 điều kiện để bắt ép chồng của mình (anh Bình) phải lựa chọn duy nhất 1 điều:
1. Theo Chúa và Mẹ của anh thì ly dị.
2. Chọn vợ con thì dứt khoát phải bỏ Đạo.
Anh Bình đã đau khổ nhiều nhưng biết chạy đến cùng Đức Mẹ Mễ-Du; anh ôm chân Mẹ và xin ơn can đảm để Thiên Chúa định đoạt/quyết định.
Anh đã gặp nhiều khó khăn trong gia đình mà lại còn gặp phải những khó khăn về việc được xác minh là người đã từng có Đạo. Nhưng cuối cùng cũng được Cha xứ tìm ra bằng chứng: anh từng là người Công Giáo.
Ngày 27/12/2006, vợ chồng anh (Bình, Huệ) đã cùng nhau đến nhà nguyện DCCT Nha Trang để chịu phép chuẩn.
Sau 1 thời gian cùng chồng đến cầu nguyện với Mẹ Mễ-Du, chị ta cùng 2 đứa con đã xin học giáo lý Công Giáo.
Áp Lễ Phục Sinh tối 15/4/2006, chị và 2 cháu đã lãnh nhận BT Rửa tội để được làm con Chúa.
Ngay trước ngày Lễ tối hôm đó, Đức Mẹ đã ban cho gđ anh chị 1 món quà đặc biệt: bố chồng của chị Huệ (bố ruột của anh Bình) cũng được ơn hoán cải sau mấy chục năm không xưng tội rước Lễ.
Ôi tình thương của Chúa thật kỳ diệu vô bờ bến! Kể từ đó trở đi, gđ anh chị ngập tràn hạnh phúc và an bình vì luôn có Chúa và Mẹ đồng hành. Giờ đây, những đứa con trong gđ ấy trở nên ngoan hiền trong Chúa...
ƠN LÀNH 5:
Ngày 19/8/2005, mấy anh chị ghé thăm anh Nguyễn Đăng Khoa, người Phật Giáo, 34 tuổi, bị bệnh rất nặng vì bị té xe lăn gãy sống cổ, liệt toàn thân, vôi hóa và lở loét khắp lưng. Bệnh viện Sài Gòn đã chê và trả về cách đây 3 tuần. Bác sĩ cho biết anh Khoa sẽ không sống quá 3 tháng. Gia đình đã chuẩn bị hậu sự cho Khoa để mong cho anh "đi" bình an và không đau đớn.
Nhìn anh Khoa nằm trên giường bất động, tay chân khô đét, co quắp, hôi hám như 1 tử thi, mọi người se sắt lòng và không cầm được nước mắt. Mọi người đã giới thiệu với mẹ của anh Khoa rằng mọi người có Đạo và xin phép gia đình để cầu nguyện lên Mẹ Maria phù hộ cho anh Khoa.
Lòng của bà mẹ bình an và ánh mắt trở nên sáng niềm tin vào sự phù hộ của Mẹ Maria. Bà ta hỏi thăm cách đơn sơ về Đạo Công Giáo, về Đức Mẹ Maria. Bà ta đã thể hiện niềm hy vọng và mong mọi người hiệp chung lời nguyện cho anh Khoa được chữa lành. Bà đã nghe nhiều người đã từng bị bệnh nặng chia sẻ về bao ơn chữa lành bệnh tật của Mẹ Maria.
Mọi người đã trở về nhà và lòng đầy hân hoan, chuyên cần cầu nguyện cùng với những hy sinh để nguyện xin Đức Mẹ cứu vớt cho anh Khoa đang trong cơn bệnh nặng.
Mẹ của anh Khoa có lần tham dự cầu nguyện cùng mọi người và thành tâm thốt lên rằng: "Nếu Đức Mẹ Maria cứu nó, cho nó ngồi lên được, con sẽ cho nó theo Đạo và để nó làm những việc thiện..."
Ngày 12/9, sau cơn cấp cứu ở bệnh viện Khánh Hòa trở về, anh Khoa ra máu nhiều ở vết thương bên hông trông rất đuối sức và cận kề cái chết. Lúc ấy, anh Khoa đã chấp nhận theo Đạo trước sự chứng kiến của mẹ anh và mọi người. Trong cơn nguy kịch, anh Khoa đã được rửa tội và lấy tên thánh là Phaolô; trong nước mắt, mọi người cùng nhau cất tiếng hát tạ ơn Chúa.
Sau khi anh Khoa theo Đạo được 1 tuần thì 2 cánh tay của anh bắt đầu cử động và gượng ngồi dậy được. Kể từ sau đó, anh khỏe hẳn lên và những vết thương sau lưng cũng dần dần lành lặn.
Tình thương của Chúa và Mẹ Maria thật kỳ diệu Với niềm tin thì đây là phép lạ, là hồng ân mà Thiên Chúa ban cho gđ và cho chính anh Khoa qua Mẹ Maria.
Đến nay đã gần 5 năm nhưng anh Khoa vẫn sống; nhưng Chúa vẫn trao thánh giá cho anh, anh chưa đi lại bình thường như mọi người.
Tuy nhiên, điều này không quan trọng cho bằng anh Khoa đã cậy tin phó thác hoàn toàn vào lòng thương xót của Thiên Chúa và Mẹ Maria qua những hy sinh, cầu nguyện và năng lãnh nhận Mình Thánh Chúa.
ƠN LÀNH 6:
"Trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì 1 người tội lỗi ăn năn sám hối." (Lc. 15, 6-7)
Ông Nguyễn Túc, sinh 1927, xuất thân trong gđ Phật giáo tại Ninh Hòa. Vợ ông là người Công Giáo gốc. Năm 1955, ông Túc lấy vợ, theo Đạo và chọn tên Thánh là Phaolô.
Sau 1 thời gian chung sống bên nhau, không biết lý do gì mà ông Túc đã ly dị vợ mình. Ông sống ở Miền Tây và gặp người đàn bà khác. Họ sống với nhau nhưng không có con cái.
Khi tuổi già đến, ông muốn quay lại với vợ con trước nhưng không thể được; ông đành nương thân chốn cửa Phật và tu với pháp danh Giác Chiếu. Kể từ đó, ông đi thuyết giảng tại các chùa ở Miền Tây và gần biên giới Campuchia. Năm 2002, ông trở lại quê nhà và làm trụ trì tại chùa Linh Bửu, xã Ninh Phụng.
Mỗi lần hành hương viếng Đức Mẹ Lavang, người con của ông Túc đều đứng trước Thánh tượng Đức Mẹ mà tha thiết cầu nguyện rằng: "Mẹ ơi, con xin Mẹ cho ba con được ơn trở lại trong giờ sau hết!"; và đọc dâng 1 kinh Kính mừng xin Đức Mẹ gìn giữ, cho ông Túc ơn trở lại Đạo Công Giáo.
Năm 2003, ông Túc đồng ý quay về sống chung với người vợ trước và con cái; nhưng sau đó, ông lại ra đi vì lý do rằng không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người.
Với sự giúp đỡ của 1 số người, ông đến Ninh Tân và xây "cốc" trên núi và ở lại đó. Cuối 2006, ông bị bệnh tai biến và ung thư tuyến tiền liệt. Ông được chuyển đến bv tỉnh Khánh Hòa và được mọi người hiệp ý cầu nguyện xin Mẹ MễDu ban ơn cho ông trở lại.
Trong lúc nguy kịch tại bv thì Cha và mọi người ghé thăm an ủi. Dù ông Túc không thể nói được, nhưng ông rất tỉnh táo và ra hiệu muốn được xưng tội, lãnh nhận Mình Thánh Chúa cũng như các phép sau cùng.
Vậy là sau hơn 40 năm xa Chúa, xa Giáo Hội, ông Phaolô Nguyễn Túc đã được Đức Mẹ MễDu dẫn đường quay về cùng Thiên Chúa và về với Giáo Hội như người con hoang trở về cùng người Cha Nhân Lành thân yêu của mình (theo Tin Mừng Luca 15 - dụ ngôn Người Cha nhân lành...).
Trong cơn nguy kịch của bệnh tật - phải nằm liệt giường, ông Túc được ơn phúc ôm Thánh tượng Đức Mẹ MễDu vào lòng và hôn Mẹ; nước mắt ông chảy đều trên má như thể hiện lòng ăn năn sám hối và nỗi niềm chan chứa hạnh phúc vì được Mẹ thứ tha và hiện diện ngay bên ông.
Mọi người vẫn trong tinh thần liên tục cầu nguyện cho ông; và Thiên Chúa đầy lòng xót thương đã gọi ông Phaolô Nguyễn Túc vào 19/03 (BM Thánh Cả Giuse - bạn Đức Trinh Nữ Maria) như lòng ông mong mỏi.
Chúng con xin tạ ơn Thiên Chúa và cảm ơn Mẹ Maria vì lòng thương xót và bao dung, mà đã thứ tha bao lầm lỗi của ông Phaolô Nguyễn Túc cũng như của chúng con, đã nhận lời khấn xin tha thiết của chúng con - là những đứa con yếu đuối dại khờ trở thành những khí cụ đem đến cho tha nhân sự bình an và tình yêu thương vô vị lợi. Amen.
ƠN LÀNH 7:
Maria Thảo, 22 tuổi được ơn cứu sống. Độ trung tuần tháng 03/2006, những anh chị em thường cầu nguyện với Đức Mẹ Mễ Du cho mọi người, nhất là cho những người bệnh tật trong đó có bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS; họ đã đến thăm em Thảo bị nhiễm bệnh nói trên từ chồng của em, em chỉ còn da bọc xương, ghẻ chóc đầy người, đang nằm thở oxy. Chồng của em đã tự tử và để lại đứa con gái bé bỏng.
Thảo bị nhiễm bệnh giai đoạn cuối, mất sức đề kháng nên vi trùng lao thừa cơ tấn công, em được mẹ ruột đưa vào bệnh viện lao trong tình trạng gần như chết. Mọi người nhờ vào ơn Mẹ Mễ Du, đã không ngần ngại tiếp xúc và động viên em cũng như gia đình. Cầu nguyện cùng Đức Mẹ ban ơn gìn giữ, chữa lành và cứu rỗi phần hồn em Thảo trong những giây phút cuối.
Sáng 07/05/2006, trong tình trạng hấp hối nguy tử, em đã nhận Bí tích Rửa tội để làm con Chúa, được nhận Mình Thánh Chúa là của ăn đàng từ vị Linh mục. Lúc em hấp hối thì không có bất kì đội ngũ y tế nào trong bệnh viện (họ cho rằng lúc bệnh nhân hấp hối là nguy hiểm nhất); chỉ có mẹ của em Thảo, các anh chị thường cầu nguyện và vị Linh mục ghé thăm.
Có lẽ Chúa muốn khích lệ cho đoàn con sống đời phục vụ nên Ngài đã dùng Đức Mẹ Mễ Du làm nên phép lạ tuyệt vời - em Thảo đã được Thiên Chúa cứu sống! Một bệnh nhân AIDS như em Thảo, phổi đã nát, mọi bộ phận trong cơ thể nhất là hệ hô hấp (theo nhận định của bác sĩ là "hư hết"). Bác sĩ Tuấn, phó giám đốc bệnh viện lao phổi trong thời điểm đó, cho biết căn bệnh nghiêm trọng của em Thảo không thể cứu được; nhưng em lại được khỏe mạnh và y học không thể nào giải thích được!
Tại sao như vậy? Chỉ có niềm tin mới có thể giải thích được điều này: chính Thiên Chúa đã làm phép lạ này, đã cứu sống em Thảo khỏi thần chết; để nhắn nhủ cá nhân em Thảo và tất cả mọi người chúng ta phải biết cậy trông, phó thác và luôn cầu xin Chúa ban ơn gìn giữ qua Mẹ Maria (có lời Thánh vịnh rằng: "Kêu đến Ta là Ta đáp lại. Lúc gian truân có Ta ở kề bên.").
Chúng ta xác tín rằng: phép lạ Thánh Thể đã hiện hữu nơi cuộc đời em Thảo. Em Thảo đã tâm sự và kể rằng: "trong lúc hấp hối thì ngực nặng như đá đè, hơi lạnh toát ra từ dưới chân lên, em phải thở từng cơn đứt đoạn, muốn nhờ ai đó lấy đờm dãi ra khỏi cuống họng giúp em, nhưng nói không lên lời. Chính lúc ông Cha (vị Linh mục) cho con ăn chút bánh (Mình Thánh Chúa) gì đó mà khi con cố gắng nuốt xuống thì con thấy ngực nhẹ hẳn và nuốt đến đâu thì con thấy hơi thở nhẹ nhàng thông thoáng đến đó. Đờm dãi con đi đâu mất hết!"
Ước mơ của em là được nhìn căn nhà mới mà Vinpearl Land đã đền bù cho gia đình em rồi có "ra đi" cũng vui lòng. Em xin được xuất viện về nhà. Chỉ hơn 3 tháng sau, sức khỏe của em đã phục hồi không ngờ. Đi tái khám thì bác sĩ đã cho biết phổi của em đã lành hẳn. Bệnh AIDS tạm ngưng không phát triển nữa (em vẫn phải uống thuốc AIDS đều). Em lên gần cả chục kg. Trông rất đẹp gái! Nhìn em bây giờ không ai có thể tưởng tượng cách đây mấy năm em chỉ là 1 thây ma nằm chờ chết!
Tình thương của Thiên Chúa không dừng lại ở đó. Đã thương thì thương cho trót! Sau đó chỉ 1 năm, cả nhà em Thảo (gồm ba, má, em út và ông ngoại của em) đã quyết định theo Đạo, họ được làm con cái Chúa, con của Đức Mẹ Maria với niềm tin đơn sơ, chất phác nhưng kiên vững.
Ai có dịp đi trên con đường Trần Phú mới (từ Hòn Sện đến Nhà thờ Ba Làng) có lẽ sẽ thấy em Maria Thảo cùng với gia đình đi dự Thánh Lễ vào mỗi chiều Chúa Nhật. Hiện nay, gia đình em đã tham dự vào Giáo xứ Ba Làng.
ƠN LÀNH 8:
Têrêsa Nguyễn Thị Lợi (bệnh nhân HIV/AIDS).
"Hôm nay con muốn sống một ngày như Mẹ đã sống.
Hôm nay con muốn đi con đường Mẹ đã đi qua.
Mẹ sống là phục vụ, Mẹ đi để trao Giêsu..."
Đó là bài hát anh chị em trong nhóm cầu nguyện hay hát để động viên nhau, nhắc nhở nhau để noi gương Mẹ lên đường đến với tha nhân với tất cả tấm lòng yêu thương của con cái Chúa, không phân biệt cũng chẳng từ nan.
Mọi người luôn xác tín rằng: có Chúa và Mẹ cùng đồng hành, chúng ta mới đạt được những thành quả như hôm nay. Một trong những thành quả đó là: chị Têrêsa Nguyễn Thị Lợi.
Trong khoảng đầu tháng 4 năm 2006, cứ vào mỗi buổi chiều Chủ Nhật một số anh chị ghé thăm, động viên, an ủi và phát quà cho các bệnh nhân.
Những lần thăm hỏi ấy, các anh chị đã gặp được chị Lợi, 31 tuổi, quê ở An Giang, đã có chồng và 1 cô con gái khoảng 12 tuổi. Chị bị nhiễm HIV vì tiêm chích ma túy.
Vào lúc đó, chị Lợi đã rất xúc động trước sự viếng thăm, chị chia sẻ rằng: "Cháu rất thắc mắc và xúc động khi thấy việc làm của các cô chú. Cô chú không phải bà con ruột thịt với cháu và những bệnh nhân tại đây, nhưng lại hăng say chẳng từ nan làm những việc cháu nhờ vả. Cháu mang trong mình bệnh Siđa nên ai cũng sợ, ai cũng xa lánh, nhưng cô chú lại không như thế. Tại sao vậy hở cô chú?"
Mọi người chỉ cười và nói rằng: "Vì cô chú tin Chúa. Cô chú là người Công giáo và được Chúa, Mẹ dạy như thế."
Có lần chị Lợi tâm sự: "Em ở tận An Giang. Đã có chồng có con. Nhưng vì chồng nghe lời cha mẹ mà bỏ rơi em và anh ta đã nói với mọi người là em không biết đọc biết viết làm cho gđ nhà chồng nhục nhã. Em khóc hết nước mắt, nhưng anh ta vẫn bỏ em đi lấy người khác. Quá đau lòng và tuổi hổ nên em đã bỏ xứ ra đi lên thành phố, một thân một mình, gặp một người phụ nữ giới thiệu em vào làm trong quán cà phê đèn mờ. Tại đây, em đã tiếp xúc đủ hạng người. Với tâm trạng chán nản, em đã "làm bậy" miễn sao có tiền để tiêu xài và gửi về quê cho cha mẹ già nuôi cháu ngoại là được.
Kể từ đó, em đã tuột dốc, ăn chơi hút chích lúc nào không biết. Em đã nghe lời dụ dỗ và chung sống như vợ chồng với 1 thanh niên quê ngoài Bắc. Sau này mới biết anh ta là 1 tay nghiện và buôn ma túy có tổ chức. Khi biết thì đã lỡ sa đà rồi và đó là nguyên nhân đẩy em vào vòng lao lý, bị công an bắt tại trận khi vừa mới chìa 2 "tép" ra bán. Bị bắt đi cải tạo với bản án 6 năm. Mới thụ án 2 năm thì sức khỏe em ngày càng yếu đi và suy kiệt. Em được trại cải tạo đưa vào bệnh viện và em phát hiện mình bị nhiễm HIV/AIDS giai đoạn cuối. Phổi đã bị vi trùng ăn nát hết!..."
Với chị Lợi như thế là chấm dứt! Thời điểm đó, chị nằm trong phòng cách ly của bệnh viện, thở oxy chờ chết trong cô đơn, trong buồn tủi và nhớ thương con gái.
Nghe chị tâm sự mà mọi người quặn thắt lòng; nhất là 2 chị trực tiếp chăm sóc cho chị Lợi, thương cảm cho đời chị sao quá đắng cay nghiệt ngã và bất hạnh...
Có lần 2 chị ấy nói về Chúa và Mẹ cho chị Lợi nghe, chị ta hỏi: "Con không biết chữ thì không biết Chúa có thương con không?" Có khi chị nói: "Hai mẹ và cô chú còn vào phòng nắm tay an ủi con, còn các y tá và bác sĩ chỉ đứng bên ngoài đưa thuốc vào thôi!"
Mọi người chợt nghe như tiếng kêu mời của Mẹ qua sứ điệp Mễ Du vang lên: "Các con hãy là cánh tay nối dài của Mẹ. Hãy đến với tha nhân bằng lời cầu nguyện, bằng sự phục vụ, hãy đem tình yêu Thiên Chúa đến cho họ..."
Vâng, chính những sứ điệp của Mẹ đã thúc giục mọi người phải làm gì đó cho chị Lợi trong những ngày tháng cuối đời này. Mọi người đã chia phiên đến chăm sóc chị, đút ăn từng thìa cháo, mua cho chị từng bịch nước theo yêu cầu, ngồi đưa võng ru cho chị ngủ bằng những bài Thánh ca về Chúa và Mẹ đầy yêu thương, kể cho chị nghe 1 người Mẹ (chính là Đức Maria) vượt trên hết các người mẹ trên thế gian này; về 1 vị Thiên Chúa đầy yêu thương, yêu đến độ cho đi tất cả, hy sinh tất cả cho người mình yêu, yêu đến chết nhục nhã trên thập giá.
Chị nghe say sưa thích thú. Khi ngưng kể thì chị năn nỉ cô chú ơi! (như em bé) để được nghe kể tiếp hay hát tiếp để chị ấm lòng...! Kể từ đó, chị Lợi bắt đầu có cảm tình với Đạo, thấy thương cho ông Chúa của người Công giáo mà trước đây chị rất sợ.
Ngày trước khi bước vào nhà nào mà thấy treo cây Thánh giá là chị cảm giác sợ, không dám nhìn. Bây giờ, chị muốn được theo Đạo, được làm con Chúa. Mọi người xúc động vô cùng và thầm cảm ơn Mẹ đã hướng dẫn biết tìm đến để chỉ cho chị Lợi biết rằng khi được làm con Chúa rồi thì có bao nhiêu thánh giá cũng chẳng sợ!
Có 1 điều lấn cấn mà chị Lợi sợ là không muốn mẹ mình buồn vì gđ chị rất sùng Phật. Chị ước mong gặp được mẹ để xin phép, nhưng thật khó vì lâu rồi chị không được phép liên lạc với gđ do chị bỏ trốn.
Chị kể lại: "Ngày đó, ba em vì quá thương nhớ em nên đã vay tiền để thuê xe ra tận Nha Trang tìm đến tận bệnh viện em nằm; ba em đã bỏ em vào trong thùng rác phía sau của bệnh viện, và đã đưa em về tận nhà ở An Giang. Bà con bảo em "xuống" tóc, tắm rửa trốn sang nhà người quen vì gđ chắc chắn rằng công an hơi đâu bắt lại người bị bệnh như em.
Không ngờ ngày hôm sau, em bị bắt đưa trở lại bệnh viện. Bệnh tình ngày càng trầm trọng, sức khỏe ngày càng yếu dần, chị không ăn uống được gì.
Mọi người đã gia tăng lời cầu nguyện, xin Mẹ giúp chị được rửa tội trước lúc "ra đi." Mọi người tin tưởng rằng: Chúa làm được tất cả nếu Chúa muốn! Quả thật đúng vậy, mọi người thật vui mừng vì mẹ của chị Lợi đã xuất hiện đột ngột ở bên chị tại Nha Trang vì bà ta cảm giác nóng ruột.
Quả là hồng ân Chúa đã tỏ hiện rõ ràng, trước khi nhận Bt Rửa tội trước lúc nguy tử 1 ngày thì mẹ chị Lợi đã có mặt kịp thời và vui vẻ đồng ý cho chị Lợi đón nhận Bt Rửa tội để chính thức làm con Chúa.
Chị Nguyễn Thị Lợi đã rất sung sướng và hạnh phúc trong ngày lãnh nhận Bí tích Rửa tội, chính thức làm con Chúa và Giáo Hội với tên Thánh bổn mạng Têrêsa.
Ngày hôm sau (23/05/2006), chị Têrêsa Nguyễn Thị Lợi đã từ giã cõi đời này! Cha cùng toàn thể cộng đoàn đã tham dự cử hành nghi thức và ban các Bí tích sau hết để đưa tiễn chị đến nơi an nghỉ cuối cùng. Mọi người đã cùng đóng góp ít nhiều xây dựng mộ phần cho chị.
Chị Têrêsa Nguyễn Thị Lợi ơi! Xin Chúa thương xót, xin Mẹ Maria bù đắp cho chị trên Quê Trời!
ƠN LÀNH 9: ƠN ĐƯỢC HOÁN CẢI
"Anh Minh, cám ơn anh đã quan tâm đến phần rỗi linh hồn của tôi. Nhưng thưa anh Chúa không thể nào tha thứ cho những hành vi khốn nạn mà tôi đã thực hiện trong quá khứ cách đây 20 năm. Hậu quả đến nay chưa khắc phục được. Do đó, tôi có thú tội cũng không được hiệu quả đâu."
20/08/2007
Tâm Thành
"Anh Minh, tôi cần gặp linh mục để xưng tội càng sớm càng tốt. Cám ơn anh."
24/08/2007
Thời gian ấy, anh Minh lâm bệnh nặng phải điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy. Anh Tâm Thành, Việt kiều Đức, người Công Giáo, đã bỏ Chúa 20 năm, nằm cùng phòng cách giường anh Minh 5 cái giường, cũng bệnh nặng.
Theo bs điều trị, cuộc sống của anh Tâm Thành không kéo dài quá 10 ngày, khả năng phục hồi là vô vọng . Cái chết cận kề, nhưng anh Tâm Thành vẫn tỉnh táo. Bs chỉ cho người thân biết thực trạng bệnh tình của anh thôi. Riêng anh thì vẫn bình chân như vại.
Biết vậy, anh Minh tìm cách giúp anh Thành trở về với Chúa. Nhưng bằng cách nào? Lực bất tòng tâm, vì 2 chân của anh Minh bị liệt, thanh quản viêm nặng, phát âm khó nghe không thể tiếp cận và tâm sự, chỉ còn cách viết thư nhưng cũng bị hạn chế bởi tư thế nằm, tay luôn truyền dịch và thuốc, mũi thở oxy, tinh thần uể oải; chỉ còn cách kêu van lòng thương xót Chúa qua lời bầu cử của Đức Mẹ Mễ Du.
Một giờ sau khi nhận thư đầu tiên của anh Minh, anh Thành đã trả lời thư với nội dung như thư trên ngày 20/08/2007. Anh Minh lại viết tiếp thư thứ 2 có nội dung: " Anh hãy nghĩ đến lời van xin của kẻ trộm bị đóng đinh trên thập giá cùng thời điểm với Chúa Giêsu. Chắc anh ta cũng phạm trọng tội nhưng Chúa đã tha thứ và bảo: "Chính hôm nay con sẽ lên nơi vinh hiển cùng Cha." Xin anh hãy tin vào lòng thương xót Chúa. Giọt máu cứu chuộc của Chúa vô cùng quí giá."
Sau đó, anh Minh tiếp tục viết thư và gửi biếu anh Thành 1 quyển sách nhỏ với tựa đề: Thông điệp và việc sùng kính lòng thương xót Chúa và Đức Mẹ Hoa Hồng, yêu cầu anh Thành đọc ít nhất là trang 57 (Kinh cầu lòng thương xót Chúa).
Không ngờ qua lời kinh, Chúa Thánh Thần đã thúc đẩy anh Thành ao ước gặp linh mục gấp để xưng tội theo tinh thần như thư thứ 2 ở trên ngày 24/08/2007. Anh Minh thầm tạ ơn Chúa Mẹ đã ban ơn hoán cải cho anh Thành.
Ngay chiều hôm đó, anh Thành đã gặp linh mục xưng tội, rước Mình Thánh Chúa và lãnh nhận xức dầu Thánh. Xong việc, linh mục đã thông báo cho anh Minh biết anh Thành đã trở về với Chúa một cách tốt đẹp. Anh Minh tin nhờ sự phù trợ của Mẹ Mễ Du, Thiên Chúa đã thương đến linh hồn này. Anh Minh quá vui và tạ ơn Chúa.
Nha Trang, 12/09/2009
Trần Sĩ Minh (người tường thuật)
ƠN LÀNH 10:
Chị Maria Giuse LÊ THỊ TẤT (một Phật tử), sinh ra trong 1 gia đình Phật giáo; chị xem giáo lý nhà Phật là nền tảng đời sống đạo đức. Từ bé thơ đến trưởng thành, và những năm tháng tiếp theo, cuộc đời chị như 1 chiếc thuyền nan nhỏ bé, dẫu nép sát vào bờ vẫn không tránh khỏi những phong ba, bão táp của dòng đời cuốn xoay.
Chị mất mẹ lúc 13 tuổi; và mất cha lúc 16 tuổi. Như thế, chị phải nương tựa vào người anh trai kế, lớn hơn chị 8 tuổi. Cuộc sống gian nan nghèo khổ, nên mạnh ai nấy lo cho cá nhân mình.
Dòng đời đưa đẩy..., chị sinh được 1 bé trai, cháu càng ngoan hiền khi càng lớn. Chị thầm cảm ơn Thượng Đế đã bù lại cho chị những thiệt thòi mất mát khi chị nhìn thấy con trai của mình trở nên được người được nết, thông minh và làm việc tốt.
Bình thường, chị vốn là con người sáng suốt, không mê tín dị đoan; thế mà lúc ấy chị đã mất hết trí khôn, và đã đến nhà Chùa này rồi nhà Chùa khác; am tự này đến am tự khác; thầy chùa, thầy pháp, thầy bói bảo gì chị cũng nghe răm rắp và làm theo, yêu cầu bao nhiêu tiền chị cũng đưa.
Trong 1 đêm quá đau khổ, chị không còn tự chủ được nữa, thế là chị đã điện thoại nhờ 1 nhà sư quen biết để giúp đỡ đưa con trai đến nhà Chùa với hy vọng: nhờ tiếp xúc với các đệ tử và câu kinh tiếng kệ mà con trai chị thay đổi được tâm tính. Mỉa mai thay, nhà sư đã chối từ lia lịa khi chị còn chưa dứt lời. "Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn," đây chính là lời của Đức Phật truyền dạy các đồ đệ; nay lại hiện lên trong đầu chị bằng câu: "Đại tự tại, đại ung dung."
Sau khi nghe chị giải bày ngọn nguồn thì thầy đã nhiệt tình hướng dẫn. Về sau, thầy thường xuyên điện thoại hỏi thăm mẹ con chị. Lúc đó, chị thầm nghĩ thầy ăn mặn mà sao biết thương người quá vậy, còn nhà sư kia ăn chay mà sao lại có thể dửng dưng thờ ơ trước sự đau khổ của người khác.
Thầy Bạch Mỹ bảo tôi đi Lễ ở Nhà thờ Thánh Gia để xin Chúa ban phước. Đến nơi thấy tượng Chúa chịu đóng đinh, thế là chị nói thầm trong lòng: "Con đã đau khổ rồi, thấy Chúa còn đau khổ hơn, con ớn quá Chúa ơi!"
Ngoài thân nhân ra, thì thầy Bạch Mỹ và là người trần gian chị xem như bố mà chị kính yêu nhất. Hơn 2 năm trời, mỗi lần đến Nhà thờ, chị lại thân thưa cùng Chúa, con đau khổ lắm, xin Chúa thương chấp nhận lời con khẩn cầu. Suốt thời gian này, chị không thấy Chúa thương chị chút nào cả. Chị rất buồn và trách Chúa không công bằng và khô khan tình cảm với chị.
Chị cùng cầu nguyện với mấy anh chị trong cộng đoàn Mễ Du được hơn 1 năm. Nghe mọi người nói tượng Đức Mẹ đổi thành màu xanh, hồng, tỏa hương thơm, nhưng chị không tin, chị cho rằng mọi người nói tốt cho Đạo của họ. Chị chán nản! Nếu không vì con trai thì chị có lẽ không đến được với Chúa và Mẹ Maria.
Thế rồi... một chiều mưa, chị được tin "sét đánh" ngang tai: thằng Toàn con trai độc nhất của chị đã bị tai nạn chết thảm! Chị khóc hết nước mắt và suy sụp tinh thần. Chị thấy mình chẳng còn lẽ sống nữa. Chị không sao hiểu nổi tình yêu của Chúa và Mẹ Maria: "Nếu Chúa và Mẹ thương chị thì tại sao lại để cho con trai duy nhất của chị lại bị tai nạn chết bất đắc kỳ tử thê thảm như vậy, khi chưa được làm con của Chúa?" "Nó chết vậy có được hưởng phúc Thiên đàng không?," chị tự nhủ. Mặc cho mọi người có khuyên nhủ, ủi an như thế nào đi nữa thì chị vẫn âu sầu đau khổ....
Mẹ Maria đã cho chị biết con đường gần nhất đến Thiên đàng là đến với Đạo Công Giáo, Mẹ muốn chính chị lâp trang thờ (bàn thờ) thờ kính Chúa, Mẹ và Thánh Giuse. Khi chị bệnh nặng, Mẹ đến cho chị uống thuốc. Chị đau khổ thì Mẹ an ủi. Chị siêng năng đọc kinh thì Đức Mẹ khen chị. Chị đi dự Thánh lễ, Đức Mẹ chọn áo đẹp cho chị mặc. Sinh lực cơ thể suy nhược trầm trọng, đau nhức mệt mỏi không thể làm việc được; nhờ lời Mẹ cầu bầu cùng Chúa thì chị đã được khỏe mạnh và lao động trở lại sinh sống được.
Điều gì đến sẽ đến,ngày 16/04/2009, chỉ được rửa tội và làm con Chúa cùng với 1 cụ bà trở lại do các cha Dòng Giuse-Ngôi Lời cử hành Thánh Lễ trong lời ca tiếng hát sốt sắng cảm động của các anh chị cầu nguyện: "Chúa ghi vào đời con dấu ấn của Ngài..." Chúa đã yêu thương chị và chị thật sự được Chúa và Mẹ Maria thuyết phục.
Giờ đây, chị cảm nghiệm được rằng đời sống trần gian thật ngắn ngủi và đầy đau khổ dù thỉnh thoảng chị vẫn còn đau khổ vì thương nhớ con trai của mình.
Chị thật hạnh phúc và sung sướng vì được Chúa yêu thương, quan tâm đến chị. Đức Mẹ thì yêu mến chị vô cùng. Chị cảm nhận và tin tưởng rằng con trai tên Toàn của chị chính là Thiên thần bé nhỏ mà Chúa sai đến để dẫn dắt, thánh hóa và mời gọi chị đến với Chúa qua Giáo Hội.
Trong Chúa và Mẹ Maria, chị thật sự được bình an và thành kính dâng lên Chúa và Mẹ Maria lòng cảm tạ sâu sắc và ngợi khen đơn sơ, nhỏ bé của 1 người con thơ.
ƠN LÀNH 11: GĐ. THÁI - PHƯƠNG CHIA SẺ
TRẦN VĂN THÁI, ĐƯỢC ƠN CHỮA LÀNH BỆNH UNG THƯ MÁU!
Nhớ lại tháng 9/2006, chồng con bắt đầu có những triệu chứng của căn bệnh hiểm nghèo, nhưng chúng con không nhận ra và cũng không quan tâm tới.
Tưởng chừng đơn giản, nhưng trong vòng 1 tháng, những triệu chứng sốt, ho và chóng mặt đã lấy đi 10 kg của 1 cơ thể đang khỏe mạnh lực lưỡng.
Ngày 23/10/2006, bác sĩ tại Nha Trang đã làm những xét nghiệm tổng quát cho biết anh mắc phải 1 căn bệnh hiểm nghèo về máu.
Con rất thất vọng và càng đau đớn hơn khi không dám nói sự thật với chồng của mình. Anh ấy sẽ ra sao khi biết anh đang mang chứng bệnh quái ác ấy. Và con phải giải thích ra sao để anh ấy có thể chấp nhận đi vào Sài Gòn xét nghiệm?! Nhưng việc gì đến, phải đến...
Ngày 24/10/2006, một lần nữa tại BV. Chợ Rẫy, con cầm kết quả xét nghiệm trên tay... Lần này đúng là chồng của con bị bệnh ung thư máu! Con phải làm gì đây? Một căn bệnh mà y học tiên tiến ngày nay vẫn không chữa trị được. Lúc này tất cả mọi cánh cửa đều khép lại đối với con và đứa con thơ chỉ mới 3 tuổi! Lạy Chúa, sao lại là con?! Sao Chúa vẫn "ngủ say" khi "thuyền" đời con sắp bị dập vùi trong bão tố.
Hơn ai hết, Chúa đã có kinh nghiệm đau khổ và cô đơn tột cùng trong vườn Dầu để rồi Chúa phải cầu xin Chúa Cha cất khỏi chén đắng. Giờ đây, Chúa thấu rõ ước nguyện thẳm sâu của con. Con nghĩ Chúa không lầm.
Nhưng qua biến cố này, Chúa muốn gì nơi cuộc đời con? Xin củng cố niềm tin cho con, lạy Chúa! Chúa biết rõ chồng con là người Đạo theo (người tin và mới gia nhập Đạo) với 1 đức tin non yếu.
Liệu qua biến cố này, anh ấy có vượt qua được không, có giữ vững được niềm tin hay không?
15 ngày với trăm ngàn gian nan tại BV. Chợ Rẫy về tinh thần và cả vật chất... Lúc này, căn bệnh quái ác đã ăn sang các bộ phận khác. Các khớp xương và lá lách đã sưng to tới mức chỉ 1 sơ suất nhỏ cũng làm vỡ tan và kết liễu cuộc đời của chồng con.
Tại đây, bác sĩ điều trị đã cho biết sự thật: sẽ không kéo dài được bao lâu! Một sự tuyệt vọng, một nỗi đau không ai hiểu thấu. Bởi lẽ cho tới lúc này, chồng con vẫn chưa biết sự thật; vì vậy, con phải cố nén nỗi đau xót và sự tuyệt vọng của mình, muốn khóc mà cũng không được khóc.
Vậy mà giờ đây, con gái bé bỏng của con lại rơi vào hoàn cảnh như của con hôm nào sao? Lạy Chúa, xin cứu con!!! Nỗi đau càng tiếp nối nỗi đau! Sau 15 ngày hết sức chữa trị với hy vọng được cứu vãn, vậy mà giờ đây bệnh viện cũng trả về nhà...
Xem như cánh cửa cuối cùng của sự sống cũng đã khép lại, một tia hy vọng cũng không còn. Lúc này, chồng con cũng đã hoàn toàn kiệt sức và con quyết định nói sự thật, để anh ấy đón nhận, chuẩn bị tâm hồn sẵn sàng nếu Chúa gọi về.
Tuy nhiên ngay chính giây phút mà chúng con sắp quỵ ngã cùng với thánh giá Chúa trao ban quá nặng, thì Ngài đã gửi nhiều Simon đến với chúng con. Lúc chồng con đang bệnh nằm tại nhà, thì các Nữ tu (Sơ) Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ thường đến thăm hỏi và giúp lời cầu nguyện. Nhiều thân nhân, ân nhân cũng đến thăm viếng ủi an, giúp đỡ về tinh thần cũng như vật chất.
Một Sơ Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ đã gợi ý con: xin các anh chị em trong gđ. Mễ Du đến cầu nguyện. Vậy là gia đình chúng con được vinh hạnh chào đón Mẹ Mễ Du đến thăm viếng và chúc phúc.
Đêm ấy, Mẹ Maria đã thương và ban cho gia đình con được nhìn thấy dung nhan Mẹ và mùi hương hoa hồng từ chuỗi hạt của Mẹ. Từ giây phút ấy, chồng con thêm tin tưởng hơn. Con cảm nhận rõ nhất là ơn "Đức tin."
Căn bệnh vẫn còn đó, đau đớn vẫn dày vò trên thân xác của chồng con. Tuy nhiên, anh ấy được ơn can đảm, và chịu đựng trong tin yêu, phó thác.
Hai ngày sau, có người tới thăm và chỉ cách chữa trị mới, giới thiệu bệnh viện và cách làm hồ sơ xin thuốc... vì người này cũng có cùng căn bệnh như thế.
Vậy là thêm ơn Mẹ ban cho gđ con! Tiếp tục tin tưởng cầu nguyện với Mẹ và cố gắng theo hướng chữa trị mới. Chồng con lại tiếp tục nhập viện, vào bệnh viện Truyền Máu Huyết Học, tại Q1-Sài Gòn (BV. mà chồng con vẫn tiếp tục điều trị cho tới nay).
Tại đây, con đã chứng kiến nhiều người bệnh lần lượt ra đi vì căn bệnh quái ác này. Con càng lo lắng hơn không biết khi nào Chúa gọi chồng con?! Với điều kiện kinh tế của gia đình con thì không thể theo đuổi việc chữa trị tới cùng.
Lúc này, con chỉ biết chạy đến bên Mẹ Maria để được Chúa ban ơn thương xót qua Mẹ. Con được thêm ơn bình an, chồng con tin tưởng và siêng năng lần chuỗi Mân côi hàng ngày.
Một lần nọ, anh ấy đã âm thầm lần chuỗi 5 chục kinh, cầu nguyện cho 1 bệnh nhân ngoại giáo bên cạnh, vì nhiều ngày không ăn được. Thật kỳ lạ, chục thứ 5 của chuỗi Mân Côi, 2 tay của chồng con bỗng giang ra đền tạ dưới sự chứng kiến vô cùng ngạc nhiên của nhiều người xung quanh. Nhưng chính anh lại không hay biết mình đang đền tạ.
Sau khi chấm dứt chuỗi kinh Mân Côi, anh đã vui mừng khi nghe bệnh nhân kia bỗng thấy đói và không bị ói nữa. Cảm ơn Mẹ Mễ Du đã cho chồng con thấy được sức mạnh của lòng tin vào việc siêng năng lần chuỗi Mân Côi.
Đêm 18/12/2006, con đã cố gắng đưa chồng đến cầu nguyện cùng với gđ. Mễ Du và cộng đoàn dân Chúa ở khắp nơi về tại công trường của Nhà thờ Gx. Chí Hòa-Sài Gòn. Và chúng con được diễm phúc thấy tận mắt Đức Mẹ hiện ra lần nữa.
Mẹ nung đốt thêm lòng tin yếu kém của chồng con. Tiếp tục chữa trị, kiên trì cầu nguyện với Mẹ Mễ Du và ơn lành của Chúa lại được ban xuống qua Mẹ cho gđ. con. Tháng 9/2007, chồng con được cấp thuốc đặc trị Glivec miễn phí cho tới ngày hôm nay. Một cơ hội mà không phải bệnh nhân ung thư máu nào cũng được.
Ngày tháng trôi đi cùng với muôn hồng ân của Chúa được thông ban qua Mẹ, chồng con dần bình phục, đi được, rồi lại lái xe và làm việc bình thường. Con nhớ mãi ngày chồng con lái xe máy, đã làm cho mọi người ngạc nhiên và bản thân con cũng không ngờ rằng lại có ngày hôm nay!
Con nhớ ngày thánh tượng Mẹ Mễ Du và anh chị em trong gđ. Mễ Du đến thăm, cầu nguyện cho chồng con; lúc đó anh không thể cầm nổi chén cơm để tự mình ăn.
Bây giờ... con biết và xác định được ơn Chúa và tình thương bao la của Mẹ Mễ Du thương đến gđ. nhỏ bé của con.
Mẹ Maria đã dạy cho chúng con và mọi người xung quanh: "Không có việc gì mà Thiên Chúa không làm được!,"
cũng như hãy năng chạy đến bên Đức Mẹ, vì Mẹ hằng lắng nghe và không hề chối bỏ bất kì lời cầu xin nào kêu xin đến Mẹ!
Lạy Mẹ Mễ Du, còn tâm tình nào hơn là tâm tình tri ân cảm tạ. Mẹ đã kéo ơn Chúa xuống cho gia đình con, Mẹ đã lắng nghe chúng con khẩn nguyện, Mẹ đã chăm sóc chúng con với sự nhạy bén, tinh tế và bao dung của một người Mẹ tốt lành! Mẹ luôn luôn bước theo Chúa Giêsu, Con của Mẹ đến Núi Sọ! Và giờ đây, Mẹ vẫn tiếp tục đồng hành với gia đình chúng con trong từng biến cố thăng trầm.
Gia đình chúng con
TẠ ƠN MẸ, LẠY MẸ MỄ DU!
Xin Chúa qua lời cầu bầu của Mẹ Mễ Du, ban cho quý vị sức khỏe, lòng đạo đức nhiệt thành để tiếp tục sống chứng tá giữa lòng Giáo Hội và Xã hội hôm nay.
ƠN LÀNH 12: NHỮNG VÌ SAO TRẦN THẾ (22/08/2009)
Giuse Trương Văn Cẩm đã chia sẻ: Có những vì sao lấp lánh tận trời cao! Nhiều người không thấy thì bảo không có, nhưng những vì sao ấy vẫn cứ lung linh. Tôi thấy những vì sao ấy và chúng làm tâm điểm cho phần đời còn lại của tôi.
Tôi đã sinh ra trong 1 gđ có truyền thống thờ cúng ông bà. Ngày rằm, mùng một thì ăn chay. Lúc hữu sự thì niệm Phật; riêng ba của tôi, vì có cơ duyên với đạo Cao Đài nên ông trở thành 1 tín đồ ngoan đạo. Còn tôi, là 1 kẻ vô thần.
Tôi là 1 giáo viên dạy môn Văn. Tốt nghiệp ĐHSP năm 1985. Hơn 20 năm dạy học trong 1 nền giáo dục, chạy theo thành tích, chữ nghĩa trở thành hàng hóa, mắt tôi bị mờ đi, lòng tôi bị chai lì.
Một kẻ vô thần như tôi, thời kinh tế khó khăn chỉ thấy tem phiếu, thời kinh tế thị trường thì chỉ thở 1 mùi tiền. Những vì sao ư? Trời xanh ư? Thiên thần ư? Tất cả đối với tôi chỉ là trò nhảm nhí!
Nhưng những vì sao vẫn cứ lung linh! Giữa lúc bị những đồng tiền nhơ bẩn cuốn trôi vào dòng xoáy, làm đánh mất niềm tin yêu đối với con người, thì tôi lâm vào 1 căn bệnh chết người: lao phổi kháng thuốc. Căn bệnh quái ác ấy hành hạ tôi suốt hơn 10 năm trời. Tôi vẫn kiên trì chống chọi với bệnh tật. Vừa dạy học vừa chữa bệnh, và lấy vợ sinh con.
Ơn Trời (Chúa), tôi có 2 người con trai, 16 tuổi và 10 tuổi. Đó có lẽ là 1 kỳ tích mà tôi đã có được trong khi tất cả những người bạn đồng bệnh của tôi đều "xanh cỏ."
Từng ấy thời gian nằm trong bệnh viện, tôi khó lòng vượt qua nếu không có sự lo lắng của gia đình, sự tận tâm của các thầy thuốc, sự động viên giúp đỡ vật chất lẫn tinh thần của các tổ chức từ thiện. Tôi trân trọng từng gói mì, hộp sữa...
Nhưng tôi xúc động nhất là những lời thăm hỏi chân thành, những cái nắm tay (không kỳ thị bệnh lao) của các anh, chị, em Công Giáo mà sau này tôi mới biết là họ trong gia đình Mễ Du.
Họ không có thái độ như là "phát quà hay cho quà," mà tặng quà đến tận giường, tận tay cho những người bệnh cùng với những lời cầu chúc cho mọi người được an lành.
Vâng những vì sao vẫn cứ lung linh như thế! Chúng đánh thức trong tôi bao điều mà trước đây tôi ngộ nhận. Tình yêu và sự hy sinh mới chính là thứ mà thiếu nó, thì con người trở nên nhỏ bé! Những ngày nằm trong bệnh viện, tôi được ăn cơm ở bếp từ thiện. Các Sơ phụ trách bếp ăn, cư xử với những bệnh nhân nghèo chúng tôi như những người mẹ đối với đàn con.
Không kể nắng mưa, sớm trưa, các Sơ chỉ biết làm sao mà có thể giúp cho các bệnh nhân có được những bữa ăn no. Tôi chẳng thể nào quên được hình ảnh các Sơ (Thúy, Tỉnh, Mai, Vinh, Tài,...)!
Biết tôi là giáo viên, họ thường hỏi thăm về gia đình, nghề nghiệp cùng những lời an ủi chân tình. Tôi cảm nhận và biết ơn lòng nhân ái và đức hy sinh cao cả của họ. Nhưng nếu không có sự cố xảy ra thì tôi cũng chỉ dừng lại ở đó.
Vào khoảng tháng 4/2008, chúng tôi được bố trí nằm chung với những bệnh nhân bị ở tù và Sida. Họ là những bệnh nhân đặc biệt. Hầu hết bệnh lao của họ là ở giai đoạn cuối do bệnh Sida.
Họ bị mọi người kì thị đến mức ghê tởm! Nhưng nhờ sống với họ, tôi mới biết hết được mặt trái của cuộc đời này.
Tôi còn nhớ em Phương ở Nha Trang; em thuộc loại "phá gia chi tử," đã từng ngồi tù và giờ thì em đang bị bệnh Sida, và bị chính gia đình của em ruồng bỏ. Bệnh viện tiếp nhận em chỉ vì chức năng chứ không phải do trách nhiệm!
Hàng ngày, họ chỉ đến xem em có còn sống hay không. Em không thể tự phục vụ cho bản thân được, nhưng chẳng có 1 ai chăm sóc em cả. Nào là phân, nào là nước tiểu, ghẻ lở làm cho thân thể em hôi thối, đau đớn đến cùng cực!
Em ấy cố tìm cái chết nhưng không được. Rất may lúc ấy, Sơ Vinh và Sơ Tài biết được hoàn cảnh của em ấy. Tôi lại thấy những vì sao lấp lánh!
Không chút nào ngại ngần, 2 Sơ đã xin phép bệnh viện để được dọn dẹp, tắm rửa, thay áo quần và cho em ấy ăn cháo, uống sữa.
Đứng nhìn các Sơ làm những việc ấy, tôi trở nên xốn xang trong lòng vô cùng! Bao giá trị chân lý, bao học thuyết chính trị, bao lời hay ý đẹp bỗng trở nên vô nghĩa. Con người chỉ cần tình yêu!
Tôi chợt nhớ mình đã đọc ở đâu đó: THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU! Và tôi đã hiểu vì sao các Sơ lại có thể làm được như thế!
Lại một lần nữa, tôi trăn trở nghĩ suy rất nhiều! Mình đã đứng trên bục giảng nhà trường, giảng cho bao thế hệ học trò về nhân văn và đạo đức! Nhưng mình đã làm gì cho ai bớt đắng cay chưa?
Sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định trình bày quyết định và cảm nhận của mình về THIÊN CHÚA với Sơ Mai, một Sơ lớn tuổi nghiêm khắc nhưng hiền hậu. Bà hỏi chuyện tôi rất nhiều và giới thiệu cho tôi Thầy Nghĩa. Đó là người Thầy đáng kính trọng, đã dạy cho tôi về ĐỨC TIN vỡ lòng.
Trên giường bệnh, Thầy hỏi tôi: "Vì sao anh theo Chúa?" Tôi đáp: "Thưa Thầy, vì con muốn Chúa ban cho con sự sống để tiếp tục được nhìn thấy những vì sao lung linh!
Thứ Sáu là ngày 13; theo quan niệm phương Tây thì xui xẻo. Nhưng ngày ấy, tháng 6, 2008 đối với tôi là ngày Phục sinh!
Trong tiếng ca thánh nhạc thiêng liêng, trong niềm hân hoan của các anh, chị, em, tôi đã được vị linh mục ban phép Rửa tội và trở thành con của Chúa.
Gia đình tôi cũng rất vui mừng vì điều tốt đẹp này, và vợ của tôi là người vui nhất. Nàng được ban phép chuẩn Hôn phối, được đeo nhẫn cưới lần thứ 2 và được sưởi ấm tình yêu với người chồng bệnh tật khi nghe vị linh mục hỏi: "Các con có thật sự yêu nhau không?" Tôi có thêm 1 người Bố đỡ đầu (Bố Từ) và rất nhiều anh, chị, em trong gđ Mễ Du yêu thương tôi.
Giờ đây, tôi đang sống trong vòng tay của anh, chị, em thuộc Nhà thờ Gx. Hòa Thanh. Nhờ ơn Chúa, tôi vẫn khỏe để dự tiệc Thánh (Thánh Lễ) vào các ngày Chúa Nhật hàng tuần.
Tôi chưa thuộc được nhiều kinh, nhưng ĐỨC TIN thì tôi luôn ấp ủ, lớn dần trong tâm trí tôi. Mỗi khi đọc kinh Lạy Cha và kinh Kính Mừng thì tôi cảm nhận được ơn cứu rỗi: CON TÍN THÁC VÀO CHÚA, dù có đang đau đớn khổ nạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét