CHUNG Ý CẦU NGUYỆN-TOGETHER IN PRAYING (Vui lòng bấm vào hình để xem chi tiết)

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

TRI ÂN TỪ ĐỨC CHA GIUSE VÕ ĐỨC MINH, GP. NHA TRANG



“ĐỨC MẸ KHÓC” TẠI GX. NGỌC LẪM, GP. THANH HÓA


VÌ SAO KIÊNG THỊT MÀ KHÔNG KIÊNG CÁ?


LÝ DO NGƯỜI CÔNG GIÁO CHỈ ĂN CHAY 2 NGÀY, KIÊNG THỊT NHƯNG ĂN ĐƯỢC CÁ, TÔM, CUA,...


ĂN CHAY-KIÊNG THỊT CHO NGƯỜI CÔNG GIÁO


Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

CHÂN DUNG CÁC GIÁM MỤC VIỆT NAM-PORTRAITS OF VIETNAMESE BISHOPS

AI TẠO RA ĐỨC CHÚA TRỜI?-WHO CREATED THE LORD?

ĐỨC MẸ HIỆN RA TẠI HÀ LAN-BLESSED MARY APPEARED IN HOLLAND

THÔNG ĐIỆP ĐỨC MẸ THỦ ĐỨC-BLESSED MARY'S MESSAGE IN THUDUC

TƯỢNG ĐỨC MẸ DƯỚI LÒNG ĐẤT-STATUE OF BLESSED MARY UNDER GROUND

LINH ĐỊA ĐỨC MẸ-HOLY LANDS OF MOTHER MARY

CÓ KIẾP LUÂN HỒI?-ANY CIRCLING LIVES?

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

CHUYỆN VỀ MẸ TRẦN GIAN...

Những câu chuyện về mẹ cảm động rớt nước mắt.................


Câu chuyện thứ nhất

Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ, khi đứa con vừa bắt đầu đi học thì người cha qua đời, hai mẹ con cùng nhau dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha.

Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.

Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm không nỗi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn.Lúc đó học sinh ở trường trung học mỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có khả năng nên nói với mẹ: “mẹ, con sẽ nghỉ học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “con có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể được, không yên tâm. Mẹ sanh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không chịu đến trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy.

Đứa con cuối cùng cũng cắp sách đến trường,nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo con đường mòn, người mẹ vò tráng suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến, bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hểnh từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu. Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem , hốt một vóc lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “ bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình. Bà xem gạo nè, có thóc có sạn có hạt cỏ…làm sao mà ăn”. Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà. Người mẹ lại móc trong túi, gở ra mấy lớp lấy ra 5 tệ nói với người phụ trách : “đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “thế nào bà nhặt được trên đường đó à?” bà mắc cở đỏ mặt nói cám ơn rồi quay lưng đi.

Rồi lại đến một tháng, bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẽ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận, nhưng làm ơn để riêng ra, cho dù thế nào cũng không được để chung, như vậy chúng tôi không thể nào nấu được, nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! Gạo nhà tôi đều như vậy cả, phải làm thế nào?” Người phụ trách đùng đùng nói: “ một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì, lặng lẽ cúi đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi.

Đến tháng thứ ba, bà lại vất vã vác đến một bao gạo, vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “Tôi nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nhạp này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy!"

Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó, bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “ tôi nói thật với ông, gạo này là …tôi đi xin đấy, ông giật bén người, hai mắt tròn xoe nói không nên lời.

Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học."

Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa giấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van xin lòng thương của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào. Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đỡ bà dậy nói: “Thật là người mẹ tốt, tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”. Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắc đầu nói: “Đừng…đừng…nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến việc học của nó. Ông hiểu ý bà nói: “À, thì ra bà muốn tôi giấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khểnh như người què quay lưng đi.

Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà nói: “Vì gia đình bà quá nghèo ,trường sẽ miễn học phí và tiền sinh hoạt 3 năm. Ba năm sau , đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói: “Thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài?" Lại càng làm mọi người ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đỗ liên tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn học. Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao của người mẹ đi xin, trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài.

Đứa con trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy người phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó chúng ta không biết đứa con trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu ta rung động nhưng không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu tử ấm áp nhất đã được diễn ra. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “Mẹ…mẹ của con…”. Trải qua bao nhiêu năm tháng, câu chuyện về người mẹ vẫn còn sáng mãi trong truyền thuyết.


Câu chuyện thứ 2

Bên mẹ !
Hoài niệm về những ngày bên mẹ...
Chung quanh tôi, có ngàn vạn con người.
Nhưng trong tôi, chỉ có một người thôi.
Người ấy đã trao cho tôi cuộc sống này, và hơn thế, đã cho tôi hiểu vẻ đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi gọi Người là Mẹ.
Mẹ tôi là một cô gái trồng hoa nết na thuỳ mị, được hàng xóm láng giềng yêu mến, và tất nhiên, được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cuối cùng mẹ đã chọn bố tôi - một viên chức quèn thấu hiểu tâm hồn mẹ. Bố không thể cho mẹ nhiều thứ, tuần trăng mật: không váy cưới và không nhẫn cưới. Nhưng theo lời mẹ thì bố tôi đã tặng cho mẹ hai món quà tuyệt vời nhất: một vườn hoa xinh xắn ở sau nhà; và tôi, tài sản lớn nhất của mẹ.
Mùa xuân, tôi chập chững theo mẹ ra vườn thăm những bông hoa vừa hé nụ. Mẹ bảo rằng nàng tiên mùa Xuân đã đánh thức cả vườn hoa, và mỗi bông hoa tươi là một nụ cười của cuộc sống. Bàn tay mẹ chăm sóc nâng niu cho muôn nụ cười nở rộ, đưa hương thơm náo nức khắp vườn. Mẹ còn dạy tôi ghi nhớ từng mùi hương riêng biệt trong vườn, vì hương thơm chính là linh hồn của cỏ hoa. Tôi chẳng thể nào phân biệt giỏi như mẹ và mọi loài hoa trong mắt tôi, tôi đều gọi chung là “hoa mẹ”.
Có lần, hai mẹ con ra vườn chơi từ lúc mặt trời còn chưa dậy. Mẹ ôm tôi vào lòng, hát những lời ru ngọt ngào như sữa, thủ thỉ các câu truyện cổ tích về cô công chúa Hoa, chàng hoàng tử Lá... và nói với tôi đôi lời vu vơ:
- Con có thấy hạt sương đang run rẩy trên cánh hồng kia không? - mẹ hỏi - Nó đang khóc đấy. Vì chỉ chút nữa thôi khi mặt trời lên, nó sẽ tan biến khỏi cõi đời này, sẽ không được ở bên hoa nữa. Hạnh phúc nhiều khi đơn giản lắm, con hiểu không?
Tôi không hiểu lắm những điều mẹ nói. Được sống bên cha mẹ như thế này, tôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Và hạnh phúc lớn nhất của tôi là hàng đêm được ngủ vùi trong mái tóc dài mượt mà thơm ngát của mẹ. Mái tóc mẹ có một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quít không rời, lúc lại dịu dàng lan toả... Tưởng như tất cả các hương hoa trong vườn đã lưu lại trên tóc mẹ vậy.
Mùa hạ ùa đến với những tia nắng rát bỏng xen lẫn những cơn mưa dữ dội. Cảnh vật khô héo đi dưới sức nóng của mặt trời. Tôi ghét mùa hạ! Mùa hạ làm hoa lá ủ rũ và làm mẹ tôi mệt mỏi. Mẹ thường xuyên bị chóng mặt và ho dữ dội, có lần mẹ còn bị ngất khi đang cùng tôi tưới hoa. Tôi chỉ biết ngồi khóc cho đến khi mẹ tỉnh dậy. Vậy mà mẹ lại dặn tôi rằng không được kể cho bố, rằng mẹ chỉ thiếp đi một chút thôi, và mẹ sẽ tự dậy được ngay.
Nhưng đến lần thứ hai, mẹ đã không tự dậy được.
Mẹ được chuyển ngay vào Khoa cấp cứu của bệnh viện. Tôi chỉ được bố giải thích là mẹ bị ốm nhẹ, mẹ phải xa tôi một thời gian. Nhưng tôi chẳng tin đâu vì nếu bị ốm nhẹ thì mẹ tôi đâu phải nằm Bệnh viện, và bố tôi đâu phải lo lắng đến rốc cả người thế kia.
Ngày nào tôi cũng được bố đèo vào Bệnh viện thăm mẹ. Dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn tự tay vắt cam, pha sữa cho tôi uống. Mẹ cười rất tươi khi biết tôi vẫn chăm sóc cẩn thận cho những bông hoa ở nhà. Mẹ còn xin phép ông bác sĩ già được tặng vài giống hoa đẹp cho khu vườn của Bệnh viện. Thấy mẹ như vậy, tôi cũng an tâm phần nào. Tôi sà vào lòng mẹ và hỏi:
- Mẹ ơi, mẹ có mệt lắm không? Mẹ phải nhanh khỏi ốm đấy nhé!
Mẹ âu yếm thơm tôi và trả lời:
- Ừ, được rồi, mẹ sẽ nhanh khỏi ốm để đưa con trai mẹ ra vườn chơi.
Thế nhưng lúc về, tôi thấy hình như mắt mẹ đẫm lệ.
Thấm thoát thu qua đông tới, thời gian trôi ngày một nhanh hơn và mẹ tôi ngày một yếu hơn. Vào thăm mẹ, tôi giật mình khi thấy mẹ xanh quá và tóc mẹ rụng từng mảng. Tôi cứ mếu máo ăn vạ mãi nên mọi người đành phải cho tôi ở hẳn Bệnh viện với mẹ. Một lần, trong giấc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe tiếng mẹ thổn thức:

- Anh ơi, em sắp phải đi rồi... Em chẳng tiếc gì đâu, em chỉ tiếc con em thôi... Giá mà em được nhìn thấy con lớn lên, được đưa con đến trường, rồi con mình lấy vợ... Ước gì em sống thêm được vài năm, không, chỉ vài tháng, hay mấy tuần nữa thôi cũng được. Sắp đến Tết rồi, anh nhỉ? Em sẽ dắt con ra chợ mua lá dong về gói bánh chưng, sẽ mua cho con bộ quần áo mới...
Bệnh của mẹ tôi đã vào giai đoạn cuối. Tuy mẹ cố kìm những tiếng rên rỉ nhưng nhìn vẻ mặt mẹ, tôi biết mẹ đang đau đớn đến cùng cực. Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố:
- Tôi không hiểu vì sao cô ấy có thể trụ vững lâu đến như vậy. Thứ giữ cô ấy sống đến bây giờ không phải là thuốc men nữa rồi. Mà có lẽ... có lẽ là tình yêu thương...
Vì mẹ tôi yếu quá rồi nên mọi người không cho tôi được ở với mẹ nữa. Tôi một mình lầm lũi trở về khu vườn thân quen. Những cơn gió lạnh buốt sục sạo khắp nơi như muốn tiêu diệt nốt các mầm sống còn sót lại. Những bông “hoa mẹ” úa tàn đổ gục xuống, những cánh hoa héo hắt và giập nát phủ dày trên mặt đất, chốc chốc lại bị gió thổi tung lên, bay lả tả. Nhưng kìa, ở giữa khu vườn vẫn còn trơ trụi một bông hoa xinh đẹp, dẫu cành lá đã xiêu vẹo hẳn đi nhưng vẫn bất chấp giá lạnh mà kiên cường sống. Tôi chạy vội tới, dùng cả hai lòng bàn tay che chở cho nụ cười cuối cùng của cuộc đời. Một cơn gió sắc như dao lướt tới, bông hoa xinh khẽ run rẩy rồi gục xuống, trong bàn tay tôi chỉ còn những cánh hoa rời rụng. Tôi oà lên khóc. Mẹ ơi! Mẹ về đi! Con nhớ mẹ quá... Con chẳng thích bánh chưng đâu. Con chẳng thích quần áo mới đâu. Con chỉ cần mẹ thôi...
Một buổi tối, bỗng nhiên mẹ yêu cầu bác sĩ cho tôi được ngủ cùng mẹ. Buổi tối ấy, suốt đời tôi không quên được. Mẹ tôi lại xinh đẹp như ngày xưa, da mẹ hồng hào, mắt mẹ sáng long lanh. Trên khuôn mặt mẹ không còn những nét đau đớn nữa. Mẹ không nói gì cả, mẹ chỉ cười tươi như hoa và ôm tôi vào lòng, thật chặt. Tôi sung sướng áp đầu vào mái tóc thơm ngát của mẹ và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gào thét và tiếng chân người chạy cuống cuồng. Tôi mở choàng mắt ra. Mẹ tôi vẫn nằm yên trên giường, miệng thoáng một nụ cười mãn nguyện. Bố tôi quì phục bên mẹ, thân hình cứng đờ như tượng đá. Tôi gào lên gọi mẹ, rồi gọi bố. Nhưng không ai trả lời... Cô y tá vội bế thốc tôi ra khỏi phòng nhưng trước đó, tôi vẫn kịp nhìn thấy vị bác sĩ già lôi từ hàm răng xô lệch của mẹ một chiếc khăn tay rỉ máu:
- Tội nghiệp! Cô ấy muốn thằng bé ngủ yên...

***

Nàng tiên mùa Xuân lại quay về đánh thức cả khu vườn. Những cánh bướm rập rờn nô đùa quanh hàng trăm bông hoa mơn mởn sắc hương. Chăm sóc cho cả vườn hoa ấy bây giờ chỉ còn bố và tôi, còn mẹ tôi lặng lẽ ngụ ở một góc vườn ngắm nhìn hai bố con. Tôi đứng trước những que hương vừa thắp trên mộ mẹ mà lòng chợt thấy bâng khuâng. Được sống mãi trong khu vườn này bên những người thân yêu, đó là tâm nguyện của mẹ. Bố khẽ thở dài và vỗ nhẹ lên vai tôi:
- Đừng buồn nữa con... Mẹ đã bay lên trời rồi nhưng mẹ vẫn yêu thương chúng ta như chúng ta yêu thương mẹ. Vì bố, mẹ và con mãi mãi là một gia đình, phải không?
Tôi im lặng. Một luồng hương ấm áp và thân quen bất chợt toả ra, ôm ấp lấy hai bố con. Mùi hương nhang khói ư, hay hương thơm của cỏ hoa? Hình như không phải... Đây là một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quýt không rời, lúc lại dịu dàng lan toả...


Câu chuyện thứ 3

Ở 1 miền quê hẻo lánh, nơi đó có ng phụ nữ sống 1 mình dù bụng mang dạ chữa.
Vào 1 đêm giông bão chị ta đau bụng dữ dội và hiểu mình sắp sanh. Cô ta quyết định đi xuống thành phố ở khá xa. Để đến thành phố cô ta phải đi qua 1 chiếc cầu nhỏ. Khi đi tới giữa cầu cô ấy đau đến mức không thể đi nữa. Và cô ấy quyết định luồn xuống gầm cầu và cô ta hạ sinh con mình ở đó. Sáng hôm sau 1 người phụ nữ khác đang chạy xe qua cầu thì xe bỗng dưng chết máy, khi xuống xe kiểm tra thì cô nghe tiếng khóc nhỏ vang lên đâu đó. Cô ta xuống dưới chân cầu và phát hiện 1 đứa bé được quấn trong những lớp quần áo dày của người mẹ đã chết vì lạnh và không có 1 mảnh áo che thân.
Người phụ nữ tốt bụng ấy đem đứa bé về nuôi. Sau này vào sinh nhật lần thứ 10 của nó cô đã kể cho đứa bé câu chuyện đó. Những tưởng đứa bé sẽ khóc sướt mướt; nhưng ko, đứa bé chỉ yêu cầu cô dẫn nó tới mộ người mẹ quá cố. Dù trời đang vào mùa đông lạnh giá cô vẫn chở đứa bé đi.
Đến nơi đứa bé bảo cô để đứa bé được ở bên mộ mẹ nó 1 mình. Cô liền đi ra xa nhưng cô vẫn để mắt tới đứa bé. Đứa bé đứng trước mộ mẹ nó, lần lượt cởi từng lớp áo khoác của mình ra. Cô nghĩ : "Chắc nó ko cởi hết đâu trời đang lạnh thế này mà". Thế nhưng cậu bé cởi hết quần áo trên người ra đến khi không còn mặc gì nữa. Cô hốt hoảng chạy đến ôm nó, thì đứa bé vùng ra bật khóc nức nở và ôm mộ mẹ nó mà hỏi: "Mẹ ơi! bây giờ con có lạnh như mẹ lúc đó chưa?"

Sưu tầm

CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ MẸ

CHUYỆN XÚC ĐỘNG VỀ MẸ

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2017

HIỆN TƯỢNG MẶT TRỜI NHẢY MÚA TẠI THÁNH ĐỊA MỄDU-THE PHENOMENON OF THE DANCING SUN AT THE HOLY LAND OF BLESSED MOTHER MEDJUGORJE

THÔNG ĐIỆP ĐỨC MẸ MỄ DU NGÀY 2/12/2016 QUA THỊ NHÂN MARIJA-THE MESSAGE OF BLESSED MEDJUGORJE ON DEC., 2ND 2016 THROUGH THE EYE-WITNESS MARIJA

EM BÉ THẤY MẸ VÀ KÊU TO-BABY SAW BLESSED MOTHER AND CALLED HER LOUDLY

NĂM VIÊN ĐÁ SỎI MẸ MỄDU BAN CHO NHÂN LOẠI-5 STONES THAT BLESSED MOTHER MEDJUGORJE GRANTS THE WORLD



NĂM VIÊN ĐÁ SỎI MẸ MỄDU BAN CHO NHÂN LOẠI.
" Các con thân mến,
Mẹ ban cho các con vũ khí để chống lại tên khổng lồ Goliat, đây là những viên sỏi nhỏ của các con:
1. Lần chuỗi kinh Mân Côi.
2. Tham dự Thánh lễ và chầu Thánh Thể.
3. Đọc Thánh Kinh.
4. Ăn chay.
5. Xưng tội hàng tháng.
--------
In English:
Five little stones
I give you the weapon against your Goliath, here are your little stones:

1. Pray the Rosary
2. Eucharist
3. Holy Bible
4. Fasting
5. Monthly confession

Mệnh Lệnh Ðức Mẹ MễDu

Năm mệnh lệnh Ðức Mẹ tại MễDu gởi các con yêu dấu của Mẹ. Mẹ kêu gọi thế giới hãy ăn năn xám hối, trở về với Thiên Chúa:
1. Cầu nguyện (cầu nguyện chuỗi Mân Côi bằng cả tâm hồn)
2. Ăn chay (ăn chay vào các ngày thứ Tư và thứ Sáu bằng bánh mì và nước lã)
3. Ðọc Kinh Thánh
4. Xưng tội (Mẹ khuyên nên xưng mỗi tháng 1 lần)
5. Dự Thánh lễ

MỘT SỐ PHÉP LẠ TIÊU BIỂU TẠI MỄ DU-SOME REPRESENTATIVE MIRACLES AT THE LAND OF MOTHER MEDJUGORJE

MỘT SỐ PHÉP LẠ TIÊU BIỂU TẠI MỄ DU

Tại Đất Thánh Đức Mẹ Mễ Du, phép lạ xảy ra hàng ngày : cho cá nhân, cho cộng đoàn, ơn phần hồn, ơn phần xác…. Hầu như không ai đến Mễ Du mà phải về tay không. Ở đây chỉ xin nêu ra một số phép lạ tiêu biểu để mời gọi những ai chưa tin hãy tin; những ai đã tin hãy kiên trì trong đức tin của mình, và mong mỏi mỗi chúng ta hãy trở nên Tông Đồ loan báo thông điệp Hòa Bình của Đức Mẹ Mễ Du không chỉ bằng lời nói, chữ viết mà còn bằng cuộc sống tốt lành, thánh đức đầy bác ái, yêu thương như lòng Mẹ mong mỏi.

•  Phép lạ của gia đình bà Janice T. Connell
Vào tháng 04 năm 1987. Đang tìm địa điểm để gia đình đi nghỉ hè và nhân đó tổ chức mừng lễ tốt nghiệp trung học cho cậu con trai út, bà Janice Connell được cung cấp nhiều tin về việc Đức Mẹ hiện ra. Sẵn có lòng yêu mến Mẹ, nhưng bà băn khoăn không biết chọn điểm nào thì bà được gặp ba vị Linh Mục, những người đã từng đế hành hương Mễ Du : một ở Los Angeles, một đến từ Ohio và một vị từ Nam Phi Châu. Mỗi vị một thông tin về linh địa Mễ Du, nhưng có điều cả ba cùng nhận được chỉ một thông điệp của Mẹ. Thông điệp đó như sau :
“Con ơi ! Mẹ cảm ơn con vì đã có lòng tin mạnh, khiến con từ xa lặn lội đến đây để tỏ lòng yêu mến Con Mẹ. Bây giờ, Mẹ xin con hãy dành phần đời còn lại mà truyền bá và giảng dạy về các thông điệp của Mễ Du cho cả thế giới.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, bà quyết định động viên cả gia đình lên đường đến Đất Thánh của Mẹ : làng Mễ Du. Lúc ấy là tháng 07-1987.
Cuộc hành trình khá vất vả, lại thêm cảnh vật trước mắt không mấy hấp dẫn : đường xá không tráng nhựa, đất đai khô cằn, dân chúng nghèo nàn, xơ xác với những căn nhà mái đỏ trét vôi… đâu đây một vài người đàn bà mặc quần áo đen, đầu trùm khăn, dăm ba đứa trẻ đi chân không chạy đuổi mấy con gà còm cõi… nhà trọ không có nước, không có cửa lưới. Cả mười người trong đoàn hành hương đều cảm thấy mệt mỏi và nóng nực.
Họ rủ nhau ra quán tìm nước uống. Cẩn thận, bà Connell mang theo chiếc đèn pin. Nhưng khi ra tới đường bà mới thấy rằng : từ nơi cây Thập Giá rất lớn trên đỉnh núi, ánh sáng chói lòa khiến đường đi sáng trưng. Thật thú vị.
Cả đêm không ngủ được nên mới tờ mờ sáng, bà đã cùng chồng leo lên ngọn núi có ánh đèn sáng tối hôm qua. Đến gần thấy trái núi quá lớn, dốc đá cheo leo , lối đi chật hẹp… bà định bỏ cuộc vì biết rằng với bệnh đau lưng kinh niên, bà chẳng thể leo lên tới đâu cả…. Nhưng khi nghĩ đến đoạn sách kể rằng nhiều người đã được thấy Đức Mẹ cầu nguyện dưới cây Thánh Giá trên núi mỗi rạng đông, bà cảm thấy trong tim một nỗi khát khao vượt cả cái đau đớn thể xác nên bà kiên nhẫn leo dần tới đỉnh núi. Thì kìa, lạ lùng quá, ở đây không hề có điện “Thánh Giá bằng đèn nê-ông” tối qua, đang hiện diện trước mắt bà thực sự chỉ là một cây Thập Giá bằng bê-tông xây trên nền đá. Lòng đầy hoan lạc, bà quỳ phục xuống với tất cả lòng tin cậy bà dâng cuộc đời và gia đình bà cho Đức Mẹ. Trong giây phút tuyệt diệu ấy, bà cảm nhận nỗi vui mừng sâu xa được làm con của Đức Mẹ và được sống trước nhan Người…. Tất cả điều khác thuộc trần thế này đều trở nên tầm thường, vô nghĩa.
Quá vui mừng, bà chạy như bay về nhà, chỉ mong chia sẻ niềm vui về cây Thập Giá tuyệt diệu. Mười lăm phút sau, đứng giữa nhà, bà dõng dạc tuyên bố : “Trên núi không có bóng điện nào cả.” Các con của bà hỏi : “Mẹ vừa leo lên núi đấy à ?” Bà trả lời : “Phải, cây Thập Giá bằng nê-ông đó, thực ra chỉ là một cây Thập Giá bằng bê-tông…” Còn đang nói thì cô con gái của bà la lên : “Má ! Má đứng thẳng lưng rồi kìa !” Cho đến lúc ấy bà mới chợt nhận ra, bà được khỏi bệnh. Nước mắt lưng tròng, bà thì thầm : “Mẹ ơi, con tin Mẹ thực sự hiện diện ở đây.” Và cho đến hôm nay, bệnh đau lưng của bà không hề tái phát nữa.
Sau này bà được biết : tối hôm qua, lúc gia đình bà được chứng kiến “cây Thập Giá phát sáng:, chính là lúc Mẹ hiện ra với Ivan trong lúc cậu hướng dẫn nhóm cầu nguyện.
Hôm sau, gia đình bà leo lên Đồi Hiện Ra mang theo lá thư của ông cụ thân sinh. Năm nay cụ được 81 tuổi, bị liệt vì tai biến tim mạch. Trước chỗ Mẹ hiện ra bà đã được đọc những dòng chữ này : “Nếu con gặp Đức Mẹ và ba hy vọng con sẽ gặp. Hãy xin Người ban cho ba chút lòng tin mà ba không có. Hãy xin Người cho ba cũng được lòng tin.”
Chắp tay , quỳ gối cả gia đình bà đã cầu nguyện sốt sắng ngay nơi Mẹ hiện ra. Tất cả đã nhớ đến từng người trong nhà, đặc biệt cho người cha đau bệnh. Đức Mẹ đã nhậm lời cầu xin và ông cụ đạ được khỏi bệnh phần xác và nhất là được ơn trở lại sau 70 năm xa rời đức tin.

•  Phép lạ Vicka được khỏi bệnh
Trong một thị kiến, Đức Mẹ đưa Vicka và Jacov tham quan Luyện Ngục. Quá xúc động trước tình cảnh của các kinh hồn tại đây. Vicka đã khẩn khoản van xin Đức Mẹ cho cô được tự hiến toàn thân để cứu một số các linh hồn.
Sau khi vâng lời Đức Mẹ, bàn hỏi và lãnh ý Cha Linh Hướng, cô đã được như sở nguyện. Để chuẩn nhận “phép lạ” ngày 25-02-1988 , Đức Mẹ bảo Vicka viết ba lá thư, niêm phong lại và gửi cho 3 nơi :
•  Cha Linh Hướng.
•  Quý Cha trong Ủy Ban Điều Tra việc hiện ra.
•  Quý Cha giúp xứ Mễ Du.
Đến ngày 25-09-1988 , theo ý Đức Mẹ, Vicka yêu cầu các Cha mở thư trước mặt hai nhân chứng. Mỗi bức thư đều có nội dung như nhau : bệnh của Vicka là món quà Thiên Chúa ban cho cô chứ không phải trừng phạt. Mục đích giúp chữa trị bệnh tật cho kẻ có tội. Lễ hy sinh sẽ hoàn tất vào ngày 25-09-1988 và ngày đó bệnh của Vicka tự nhiên khỏi.
Quả thế, sau khi được Đức Mẹ chấp thuận việc hy sinh cho các Linh Hồn nơi Luyện Ngục. Vicka bị một căn bệnh khó hiểu, các bác sĩ chuẩn đoán cô có một khối u trong não và bị chứng sưng khớp khiến cô nhiều lúc lên cơn sốt cao và lâm cơn mê sảng.
Trong suốt thời gian bệnh, dù không đi lại được nhưng khi tỉnh cô vẫn vui vẻ. Cô nói : “Tôi biết rõ giá trị của đau khổ…. Được chịu đau khổ với Chúa Giêsu thật là một đặc ân.” Đúng kỳ hạn, Vicka được chữa lành tức thời. Chuyện này đã được tập đoàn y sĩ chăm sóc cho Vicka cũng như Qúy Cha tại giáo xứ làm chứng.

•  Phép lạ mặt trời quay và đổi màu.
Rất nhiều người đến cầu nguyện tại Mễ Du đã được chứng kiến phép lạ mặt trời không chói sáng, tròn đẹp như trăng rằm và nhảy múa trên không trung, đôi lúc chiếu ra những màu sắc lạ. Có người thấy mặt trời tách ra làm hai; người thấy Bánh Thánh Thể, người thấy Chúa Cha, người thấy Đức Mẹ ngay trong vầng sáng của mặt trời.

•  Phép lạ biến đổi lòng người.
a / Với các thị nhân
Lần đầu tiên diện kiến với Đức trinh Nữ Hồng Phúc, tất cả các em còn là những vị thành niên bình thường như mọi em khác cùng trang lứa tại Mễ Du. Nhưng được Mẹ dạy dỗ, tất cả các em đã trở thành những con người mới, những người làm được những điều phi thường, những chứng nhân trung kiên và can đảm.
* Điểm nổi bật nới các thị nhân là luôn luôn vui vẻ, nhẫn nại, khiêm tốn giúp đỡ mọi người. Các em sẵn sàng với những xét nghiệm phức tạp của các y-bác sĩ… cũng như vui vẻ trả lời những câu hỏi của khách hành hương trong suốt 25 năm qua.
* Trước mọi thử thách, đe doạ cho cá nhân các em cũng như cho gia đình. Các em một mực xác tín điều mình đã thấy, đã nghe, đã tiếp nhận và chỉ trình bày những gì được phép.
* Không em nào thích chụp hình và cũng không em nào chịu nhận tiền của khách hành hương. Các em đều tuyên xưng : mọi việc là của Chúa, Đức Mẹ chỉ nhờ các em như phương tiện chuyển trao cho mọi người một sứ điệp đã quá khẩn thiết – không được phép trì hoãn nữa.
b / Với những khách hành hương.
Có thể nói ai đến Mễ Du cũng được đón nhận nhiều ân ban từ Chúa qua Mẹ Maria. Rất nhiều người, từ các Giám Mục, Linh Mục, Tu Sĩ, Giáo Dân đến cả những người vô tín, những kẻ tò mò… đều đã được ơn đổi đời khi đặt chân lên Đất Thánh của Mẹ, đến nỗi người ta có thể kết luận : “Những gì ta cho là siêu nhiên, phi thường, thì ở Mễ Du là tự nhiên, bình thường” hay như lời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II khi Ngài nói với phái đoàn bác sĩ Ý có nhiệm vụ khảo sát về mặt khoa học hiện tượng xuất thần và chữa lành tại đây : “Ngày nay thế giới đã đánh mất cảm thức của mình về thế giới siêu nhiên. Song nhiều người đang đi tìm và đã thấy ở Mễ Du, nhờ cầu nguyện, đền tội và ăn chay.” (Tháng 8-1989)

Sr. Nguyễn thị Hùy
Cộng Đoàn Đa Minh Tam Hiệp-Đồng Nai

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

HÀNH HƯƠNG-PILGRIMAGE


THÔNG ĐIỆP ĐỨC MẸ MỄDU-BLESSED MOTHER MEDJUGORJE'S MESSAGES


ĐỨC MẸ HIỆN RA TRONG TK 20-OUR BLESSED MOTHER APPEARS IN THE 20TH CENTURY


LINH ĐỊA ĐƯỢC ĐỨC MẸ GÌN GIỮ-THE HOLY LAND IS PROTECTED BY BLESSED MOTHER

Medjugorje (MễDu)
Linh Ðịa được Ðức Mẹ gìn giữ
(The Appearing of Our Lady at Medjugorje)

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Mặc dầu cảnh nội chiến khốc liệt, huynh đệ tương tàn, đang xảy ra ở quốc gia, trước đây gọi là Liên Hiệp Yougoslavia, hay Nam Tư, hiện nay có một nơi vẫn được yên ổn, bom đạn như tránh né. Nơi ấy là linh địa Medjugorje, nơi mà dư luận cho rằng Ðức Mẹ đã và đang còn hiện ra; du khách hành hương vẫn tấp nập kéo đến.
Trước khi đi vào bối cảnh hiện tại và để giúp tìm hiểu những gì đang xảy ra, chúng ta thử ghi lại vài dòng lịch sử của Liên Hiệp Nam Tư.
Vài giòng lịch sử
Lãnh tụ Titô qua đời năm 1980. Ông là người sáng lập Liên Hiệp Nam Tư và cầm quyền liên tiếp gần 40 năm, với một bàn tay sắt. Ông là một con người đa diện, tự cho là một nhà ái quốc, nhưng không được sắc tộc nào trong 6 quốc gia liên hiệp yêu mến. Cái tài của ông là qui tụ được vào trong một tổ chức nhiều sắc dân thuộc nhiều tôn giáo và lấy chủ thuyết cộng sản làm hướng chỉ nam, nhưng lại không liên kết với Nga Sô, để được lòng Tây Phương.
Năm 1945, Titô tuyên bố thành lập "Liên Bang xã hội dân chủ nam Tư" gồm 6 tiểu bang, với một chính phủ cộng sản. Có ba đạo giáo chính là Công Giáo, Chánh Thống Giáo và Hồi Giáo. Phần đông người Croates là Công Giáo, người Serbes theo Chính Thống và người Hồi Giáo. Họ không ưa gì nhau nên giữa ba sắc tộc chính là Serbes, Croates và Slovènes, luôn luôn có sự cạnh tranh cải vã. Một nhà thơ ở Bosnia- Herzegovina viết: "Chúng tôi là một nước có ba Thiên Chúa và ba cây dao găm!"
Khi Thống Chế Titô còn sống, uy quyền của ông còn giữ được sự giao hảo trong Liên Bang; nhưng khi ông nằm xuống thì Liên Bang như nồi xúp-de sôi sục, đã nổ tung. Liên Bang chia thành các quốc gia nhỏ như Slovenia với 2 triệu dân, Croatia với 6 triệu, Bosnia-Herzegovina 4 triệu rưỡi và Serbia "Tân Nam Tư" với 10 triệu rưỡi. Có những vùng đất như ở Bosnia-Herzegonia, sắc dân và tôn giáo lẫn lộn, chằng chịt; thành phố Sarajevo bị quân đội Serbes bao vây đã mấy tháng, gây nhiều cuộc sát hại, hãm hiếp và bắn phá bừa bãi. Dựa vào thế lực súng đạn của quân đội Liên Bang để lại, người Serbes đã thừa thắng xông lên, trong chính sách chiếm đất dành dân, để ở thế mạnh trong những cuộc thương thuyết sau này. Một ủy ban liên tôn Công Giáo và Chánh Thống đã tuyên bố không có vấn đề chiến tranh tôn giáo, kêu gọi hòa bình. Nhưng trong thực tế, họ phải bảo vệ sắc dân của họ. Trước đây, tinh thần đại kết còn được trọng vọng, ngày nay, trong cảnh đổ nát điêu tàn chỉ còn lại một ít hy vọng. 300 ngôi Thánh Ðường Công Giáo ở Bosnia bị phá hủy và 100 của Chánh Thống Giáo bị hư hại. Người ta ước lượng có 10 ngàn người chết và 20 ngàn bị thương. Gần nửa triệu đã phải di tản. Liên Hiệp Quốc phái đến 24 ngàn mũ xanh, thuộc 17 quốc gia hội viên, để bảo vệ dân chúng, nhưng không có kết quả, đạo quân Serbes dưới sự điều khiển của 40 tướng lãnh hải lục vẫn làm mưa làm gió, gây tang thương và chết chóc.

Linh địa được Ðức Mẹ gìn giữ
Medjugorje là xứ đạo thuộc tỉnh Bosnia-Herzegovina nơi đang xảy ra trận chiến. Tại ngôi làng với vài ngàn cư dân nầy, người ta nói rằng Ðức Mẹ vẫn tiếp tục hiện ra, như không có gì thay đổi. Từ ngày 24 tháng 6 năm 1981 cho đến tháng 3 năm 1993, nghĩa là 11 năm hơn, Ðức Mẹ đã hiện ra trên bốn ngàn lần cho 6 thanh niên, lúc đó khoảng 9 đến17 tuổi. Hai trong số thụ khải nay đã lập gia đình và chỉ được nhìn thấy "Bà lạ" - Gospa theo tiếng Croate - một năm một lần. Bốn người kia được nhìn thấy mọi ngày vào giờ nhất định, là 17 giờ 40 phút, bất cứ ở nơi nào mà họ có mặt. Chẳng hạn như cô Vicka tóc nâu, cuối tháng 11/1992, khi đi hành hương ở Bồ Ðào Nha trở về, ghé lại Lộ Ðức. Cô đã được thấy Ðức Mẹ trước hang đá Messabielle, như Bernadette đã được nhìn thấy cách đây 100 năm. Một chứng nhân thuật lại rằng Vicka đã xuất thần, đôi mắt đăm chiêu nhìn lên không nhấp nháy, nhưng miệng mấp máy như đang đàm đạo với một người nào. Hiện tượng này đã được Giáo Sư Thạc Sĩ Le Jenne thuộc viện đại học y khoa Montpellier (Pháp) quan sát và trắc nghiệm tại Medjugorje nhiều lần.
Trong khi đó thì tại Sarajevo, cách Medjugorje khoảng 100 cây số, chiến cuộc đang hoành hành gieo hãi hùng kinh sợ.
Như ngôi làng tiền định, được đặc biệt gìn giữ, ngay từ khi chiến cuộc khởi đầu cho đến nay, không bị hề hấn gì cả. Phải chăng là một phép lạ?
Tháng Tư 1992, 160 hỏa tiễn đã bay vào làng, nhưng không gây thiệt hại nào cả, ngoài những lỗ bom chằng chịt sâu hoắm và một con bò chết. Trong mùa hè năm 1992, một quả bom gồm nhiều mảnh rơi vào đúng con đường chính của làng nhưng không nổ. Các phi công bay qua trên làng cho biết chỉ thấy một làn mây trắng dưới cánh, nên không biết làm gì hơn là thả hết bom, rơi đâu hay đó để vội bay về căn cứ.
Các người trai tráng trong làng phải thay phiên nhau lên trấn giữ mặt trận Mostar, đều được trở về an toàn. Trong khi đó, tại Tòa Giám Mục giáo phận Mostar, cách làng khoảng 30 cây số, mái nhà thờ Chánh Tòa bị bom thổi bay mất và Tòa Giám Mục bị phá bình địa. Ai cũng biết Ðức Giám Mục Mostar là Ðức Cha Zanic có một thái độ rất tiêu cực đối với vụ hiển linh. Các chiến sĩ "mũ xanh" của Liên Hiệp Quốc hay đến xin các "thụ khải" cầu nguyện và trong làng hiện nay có 1,200 trẻ em đang lánh nạn được phân phối trong các gia đình.
Hiện nay, các cuộc hành hương vẫn tiếp tục, tuy có phần giảm bớt hơn. Trước đây, có khoảng 100 ngàn người mỗi ngày đến cầu nguyện. Nay mỗi ngày có vài trăm giáo lữ đến Medjugorje, có rất nhiều linh mục đón tiếp họ trong tòa cáo giải.
Trong dịp lễ Giáng Sinh 1992, có nhiều đoàn giáo lữ Pháp đi từ Paris, Mayenne và Ronen. Một số khác đang chuẩn bị lên đường trong tháng ba, vì không có chỗ đủ trong các chuyến bay đến Split; rồi từ đây, họ dùng xe ca đến Medjugorje, qua phía Bắc tỉnh Bosnia.
Từ ngày Bà lạ "Gospa" hiện ra, có gần 15 triệu khách hành hương đến kính viếng. Tuy Giáo Hội chưa công nhận, nhưng lòng đạo đức của giáo dân thay đổi hẳn khi tiếp xúc với Medjugorje. Hiện có 5,000 nhóm cầu nguyện trên thế giới khuôn rập theo kiểu mẫu Medjugorje, ăn chay mỗi ngày thứ Sáu chỉ có nước lã và bánh khô. Trong những ngày sôi động nhất, dưới hầm nhà xứ, một nguyện đường được thiết lập để tiếp tục các buổi cầu kinh như thường lệ.
Phải chăng đây là một phong trào tin nhảm, thổi phồng lên do các ông Cha Dòng áo nâu? Trong mục thơ tín của Báo "Actualités Religieuses dans le monde", có đăng lá thư của một linh mục cho rằng Medjugorje là công cuộc... ma quỉ dối trá!
Ðể tìm hiểu sự thật, nhiều phái đoàn chuyên viên khoa học đã đến tại chỗ và nhiều lần, để nghiên cứu hiện tượng xuất thần của những sự kiện xảy ra. Các thanh thiếu niên nam nữ đều đồng loạt cho biết họ đã nhìn thấy Ðức Trinh Nữ xuất hiện như một thiếu nữ khuôn mặt màu nâu, mắt xanh, đầu đội "voan" màu xám, trang phục màu áo xám xanh. Các thụ khải gồm sáu em là Vicka (17 tuổi vào năm 1981), Marija, Ivan và Mitjana (16 tuổi), Ivan ka và Jakov (15 tuổi).
Giáo Sư Thạc Sĩ Henri Joyeux đã quay phim nhiều cuộc xuất thần, thực hành nhiều cuộc thí nghiệm khoa học. Ông quả quyết: "Không một em nào có dấu hỗn loạn thần kinh, trái lại, các em rất bình thường khỏe mạnh thể xác và tinh thần". Trong các cuộc xuất thần, vị bác sĩ chuyên viên nhân thấy các em không ngủ, không mơ, không có dấu gì thuộc bệnh động kinh tê bại, tóm lại, các em rất bình thường không có triệu chứng nào thần kinh bệnh. Bác sĩ Philippe Lauron, chuyên viên thần kinh tại dưỡng đường Salpêtrière ở Paris cũng đồng quan điểm. Ðể tránh mọi sự lừa đảo, Giáo Sư Joyeux lại quay phim cuộc xuất thần của em Vicka, bên cạnh một em khác cũng tự cho mình được nhìn thấy "Bà lạ", nhà chuyên viên nhận thấy có một sự khác biệt lớn lao rõ rệt. Vicka rất bình tĩnh và tự nhiên, cô kia thì tỏ ra lo âu, bất bình thường. Chúng ta biết rằng khi Bernadette ở Lộ Ðức được diễm phúc nhìn thấy Ðức Mẹ hiện ra ở bộng há Messabielle thì cũng có nhiều cô thiếu nữ tự cho mình cũng được nhìn thấy Ðức Mẹ. Nhiều thanh niên xin được "nâng khăn sửa túi", trong số ấy có một sinh viên y khoa, cho rằng nếu không lấn được thì "xin Chúa cho chết trong cảnh cô đơn" và còn đeo đuổi cho đến khi thánh nữ Bernadette đã vào tập viện. (R. laurentin, Vie de Bernadette, trang 142).

Những mệnh lệnh gần đây nhất
Chúng ta biết các thụ khải nhận được nhiều mệnh lệnh của Ðức Mẹ. Cha R. Laurentin, một chuyên viên về Thánh Mẫu Học, đã ghi lại trong tác phẩm nhan đề: "Message et Pedagorie de Marie à Medjugorje" (Các mệnh lệnh và giáo huấn của Ðức Mẹ).
Tất cả giáo huấn gồm tóm trong hai điểm: "Hãy cầu nguyện và ăn chay". Thật ra không có gì mới lạ, chỉ là thực thi lời Chúa dạy trong Phúc Âm: "Hãy cầu nguyện và sám hối."
Trong các mệnh lệnh mới nhất gần đây, Ðức Mẹ đã nói đến người Serbes, người Chánh Thống và người Hồi Giáo: "Chúng con hãy yêu mến anh em chúng con, người Hồi Giáo."
Ngoài ra còn có 10 bí mật được các em giữ kín cẩn thận, chỉ được tiết lộ sau khi các cuộc hiển linh chấm dứt. Và sau đó, sẽ có "một dấu rõ rệt và bất diệt" để lại.
Bí mật sau cùng vào đêm Giáng Sinh năm 1982 và cô Mirjana thụ khải được cho biết: "Con sẽ không còn nhìn thấy Mẹ, ngoài dịp kỷ niệm sinh nhật của con và khi những biến cố quan trọng sẽ xảy đến. Con sẽ tin như mọi người."
Bí mật cuối cùng ấy, Ivanka cũng được mặc khải ngày 6 tháng 3 năm 1985, Ðức Mẹ hứa sẽ trở lại với cô ngày kỷ niệm hiển linh đầu tiên. Ngày 25 tháng 6 năm 1986, cô được nhìn thấy Ðức Mẹ trong 14 phút. Sau đó, cô đã lập gia đình.
Vicka đã khóc khi nhận lãnh bí mật thứ 9 và Mirjana đã chảy nước mắt khi được trao phó bí mật thứ 10.
Nhiều người cho rằng các bí mật ấy nối tiếp những bí mật tại Fatima.
Tại Fatima, ngày 13 tháng 7 năm 1917, Ðức Mẹ nói cùng ba trẻ: "Nếu người ta thực thi các điều Ta dạy, nước Nga sẽ trở lại. Nếu không nước Nga sẽ phổ cập các điều sai lầm của họ khắp thế giới, gây nhiều cuộc chiến tranh, nhiều quốc gia sẽ bị tiêu diệt."
Tại Medjugorje cũng như ở Fatima, có những ánh sáng kỳ lạ tương tự như cuộc nhảy múa của mặt trời ở Fatima ngày 18 tháng 10 năm 1917, trước mặt 70 ngàn người chứng kiến trên đồi Covadiria. Kỳ lạ thật, nhiều người tỏ ra hoài nghi, nhưng sau một cuộc viếng thăm, họ trở về xao xuyến và thay đổi hẳn.
Lời kết luận của Giáo Sư Thạc Sĩ LeJeune cũng đáng cho chúng ta chú ý, sau những biến cố ly loạn vừa xảy ra ở Nam Tư, như chúng tôi vừa lược thuật. Giáo sư trả lời cho một ký giả hỏi về hiện tượng Medjugorje:
"Hiện tượng Medjugorje đã được khảo sát nhiều lần khác nhau trong năm 1984 trên các trẻ em được thị kiến. Ðó là một hiện tượng không thể cắt nghĩa theo khoa học được. Nhưng cuộc khảo sát tỉ mỉ được thực hiện cho thấy rằng không có một biện chứng bệnh hoạn nào... hay một sự lừa đảo nào. Chúng tôi nghĩ rằng không có một danh từ khoa học nào khả dĩ mô tả được. Chúng tôi cho đó là một trạng thái cầu nguyện linh động, cao độ và phần nào mất liên lạc với thế giới bên ngoài, một trạng thái chiêm nghiệm và giao liên với một Ðấng mà chỉ có em mới nhìn thấy, nghe được và sờ được. Chúng tôi không biết gì về nơi phát xuất, nhưng chúng tôi quả quyết rằng những người thu-nhận là những người khỏe mạnh và bình thường." (Phỏng vấn của Robert Serron đăng trên báo Paris Match 14/6/1985).

Ðền Thờ Medjugorje được gìn giữ an toàn
Từ năm 1980 đến nay, phong trào hành hương đến Medjugorje kính viếng nơi Ðức Mẹ hiện ra ở Nam Tư dần hồi có tầm vóc quốc tế. Tại ngôi làng bé nhỏ xứ Bosnia-Herze này, nơi chiến cuộc đang xảy ra, lùi về năm 1980, có tin đồn rằng Ðức Mẹ đã hiện ra với 6 em nhỏ và ban nhiều mệnh lệnh.
Hiện nay, các mệnh lệnh được ghi chép thành một bộ sách dày 250 trang.
Ðức Mẹ được gọi là Gospa (Bà Lạ, theo thổ ngữ Slave) được tôn kính. Hàng triệu người đã đến hành hương tại Medjugorje.
Tại đây, các Cha Dòng Phanxicô, đặc biệt là các Cha Jozo và Slavko, tiếp tục tổ chức đời sống mục vụ đạo đức. Họ gặp sự khó khăn nơi thái độ của vị Giám Mục Giáo Phận Mostar là Ðức Cha Zanic. Không hiểu vì sao, mới đầu ngài không chống đối, có thiện cảm là khác, nhưng rồi thay đổi lập trường, ngài cho dữ kiện Medjugorje là "công cuộc của ma quỉ" và rất khó chịu vì những lời chỉ trích. Hội Ðồng Giám Mục Nam Tư cũng như Tòa Thánh Vatican đều chưa nhìn nhận các cuộc Hiển Linh và các Mệnh Lệnh ban bố.
Tuy nhiên, đó đây trên thế giới, có rất nhiều linh mục, tu sĩ nam nữ và Giám Mục nữa, đã đặt niềm tin vào dữ kiện Medjugorje. Nhóm Thánh Linh mệnh danh là "Cộng đoàn Phúc Thật" cổ võ rất mạnh cho việc tổ chức hành hương ở Pháp và loan báo tin tức bằng máy Minitel. Ai đến tại chỗ, đều nhận thức bầu khí đạo đức và cầu nguyện cao độ xảy ra và rất cảm động. Những buổi canh thức cầu nguyện, rước kiệu và leo núi Krizevac, đồi hiện ra, thật rất trang nghiêm sốt sắng.
Phải công nhận rằng cho đến nay, dữ kiện Medjugorje đã vượt thắng mọi trở lực. Trước một chế độ đầy thủ đoạn lươn lẹo như cộng sản, Medjugorje đã gây nể nang không ít.
Trước một Giám Mục đầy ác cảm mà danh tánh được đọc lên trong lời kinh nguyện mỗi ngày, trước sự kiện một số trẻ em không còn được nhìn thấy Gospa - Bà Lạ nữa, người ta có thể đặt ra một số câu hỏi và thắc mắc.
Nhưng điều đáng chú ý là, mặc dầu cuộc nội chiến đang lan rộng trong cả vùng Bosnia-Hezegovina, Medjugorje vẫn được đặc biệt gìn giữ.
Ngày 13 tháng 4 năm 1991, nhóm du kích Serbe đã đến gần Thánh Ðường Ðức Mẹ. Nhưng, bom đạn chết chóc tàn sát như bị chận lại ngoài làng Medjugorje. Quân Serbe đã có dự định thả bom thiêu hủy Thánh Ðường trong đêm Phục Sinh. Dưới ngôi Thánh Ðường và nhà xứ, một hầm trú được biến cải thành một nguyện đường, ngày đêm giáo dân tiếp tục cầu nguyện như thường lệ, và ngôi Thánh Ðường đã mở cửa lại cho khách hành hương.
Ngày 25 tháng 4 năm 1991, Gospa - Bà Lạ ban một sứ điệp: "Chỉ có cầu nguyện và ăn chay mới có thể chận đứng chiến tranh." Và ngày 25 tháng 6 năm 1991, kỷ niệm 11 năm, Gospa tuyên bố với vẻ u buồn rằng "nhiều người đã quyết tâm lên đường rồi lại rút lui."
Chúng ta biết rằng trong khi chiến cuộc đang xảy ra thì Cha Giám Ðốc Ðền Thánh Ðức Mẹ ở Medjugorje đang công du thế giới để chuẩn bị ngày kỷ niệm 26 tháng 6, ngày hiện ra thứ 11. Ngài kêu gọi du khách hành hương hãy đến thật đông để chứng minh rằng sức mạnh tinh thần thắng vũ khí, tình thương thắng bạo lực. Nhưng một số người đã rút lui vì sợ.
Ngày nay, trên thế giới có khoảng 5,000 nhóm cầu nguyện theo tinh thần Medjugorje. Và Medjugorje vẫn là một hòn đảo hòa bình của "Nữ Vương Hòa Bình" giữa một thế giới thiếu tình thương, thiếu hòa bình.
Như thường lệ Giáo Hội tỏ ra dè dặt và khôn ngoan trong vấn đề Medjugorje thì chúng ta hãy chờ đợi phán quyết tối hậu của Giáo Hội. Tuy nhiên chúng ta có thể nói rằng Medjugorje với những sự kiện nóng hổi vừa xảy ra là một lời nhắc nhở cho chúng ta thực thi sứ điệp Phúc Âm bị quên lãng: Cầu nguyện, ăn năn trở lại, hãm mình, ăn chay vàđền tội.

(Linh Mục Hồng Phúc, Dòng Chúa Cứu Thế)



XUẤT XỨ VỀ ĐỨC MẸ MỄDU-ORIGIN ABOUT BLESSED MOTHER MEDJUGORJE

Đức Mẹ Mễ Du

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Đức Mẹ Mễ Du (còn được gọi là Nữ Vương Hòa Bình) là danh hiệu đề cập đến Maria mà những người tin rằng bà đã hiện ra với sáu trẻ em ở Medjugorje (Mễ Du), nước Bosna và Hercegovina (thời điểm đó là nước Nam Tư).[1] Mặc dù đây là hiện tượng đương đại thu hút nhiều khách hành hương nhưng Tòa Thánh của Giáo hội Công giáo Rôma chưa từng ra tuyên bố nào xác nhận hay bác bỏ, họ chỉ mới có những bước điều tra đầu tiên do một ủy ban được Giáo hoàng Biển Đức XVI thiết lập hồi năm 2010.[2]

Thị kiến

Mễ Du (Medjugorje) là một làng nhỏ nằm giữa hai ngọn núi Krizevac và Podbrdovới dân số vài ngàn cư dân, thuộc tỉnh Mostar, nước Bosnia và Hercegovina. Ngày 24 tháng 6 năm 1981 là ngày lễ Thánh Gioan Baotixita, một số em nhỏ trong làng báo cáo rằng đã nhìn thấy hình bóng sáng chói của một người phụ nữ bồng trên tay một trẻ sơ sinh trên viền đồi Pobrdo. Các trẻ em này bao gồm: Vicka Ivankovic (sinh 1964, lúc đó 17 tuổi), Mirjana Dragicevic (sinh 1965, 16 tuổi), Marija Pavlovic (sinh 1965, 16 tuổi), Ivan Dragicevic (sinh 1965, 16 tuổi), Ivanka Ivankovic (sinh 1966, 15 tuổi) và Jakov Colo (sinh 1971, 10 tuổi).
Trong nhiều năm sau, những người thị nhân này cho rằng họ nhìn thấy Đức Mẹ hiện ra hàng ngày và nói chuyện với họ khiến cho làng Mễ Du trở thành nơi thu hút đông đúc khách hành hương. Đáng chú ý, thị nhân Vicka Ivanković nói rằng cô đã cầu nguyện với Đức Mẹ và được Đức Mẹ ban cho chín "bí mật" và "nhiệm vụ". Vicka nói rằng việc Đức Mẹ hiện ra với cô mỗi ngày vẫn chưa dừng lại và rằng, cô đã nhận được một tiểu sử về cuộc đời Đức Mẹ lưu trữ trong hai máy tính xách tay, sẽ được công bố khi Đức Mẹ cho phép.[3] Hơn hai thập kỷ trôi qua, Vicka Ivanković vẫn tiếp tục gặp gỡ với khách hành hương tại Mễ Du với nụ cười tràn đầy niềm vui trên khuôn mặt của cô.

NHỮNG LỜI CHỨNG CHƯA HỀ ĐƯỢC CÔNG BỐ-UNDECLARED WITNESSING WORDS


NỮ VƯƠNG HÒA BÌNH-OUR LADY OF PEACE


MỘT SỐ HÌNH ẢNH VỀ ĐỨC MẸ MỄDU-SOME IMAGES OF BLESSED MOTHER MEDJUGORJE